Vũ Nhu Tử ra sức giơ ngón tay cái lên, tỏ vẻ like mạnh cho Tống Thư Hàng.
Cô thật lòng muốn khích lệ Tống Thư Hàng, quả thật cô cảm thấy trong khoảnh khắc khi Tống Thư Hàng khoác áo cà sa lên mình, trên người hắn xuất hiện một loại khí chất không nói nên lời.
Chính là loại cảm giác người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân.
– Nhưng mà Tống tiền bối… Ngươi mặt nhầm rồi, đây là áo cà sa, không phải áo choàng!
Sau khi khích lệ, Vũ Nhu Tử chỉ ra chỗ sai trong cách ăn mặt pháp bào của Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng cũng không phải là hòa thượng thật, chưa từng mặc áo cà sa lần nào. Vì thế, hắn chỉ có một ý nghĩ dùng chiếc áo cá sa này như một chiếc áo gió, chỉ cần khoác qua vai phủ lưng mình là được. Căn bản là Tống Thư Hàng không định sẽ mặc áo cà sa này đúng cách làm gì.
Hắn đã quyết định, kể từ ngày hôm nay, chiếc “Bích Ngọc cà sa” này sẽ đổi tên thành “áo choàng Bích Ngọc”. Lúc hắn khoác chiếc áo choàng này vào, không ngờ lại cảm thấy siêu đẹp trai.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng giơ ngón cái lên với Vũ Nhu Tử:
– Không sao, đẹp trai là được!
Vũ Nhu Tử nở nụ cười hì hì, sau đó chụp cho Tống Thư Hàng vài tấm hình, lại bỏ nó vào vào trong kho tư liệu sống “bộ meme Tống tiền bối”.
“Ờ, sau khi hoàn thành bộ meme của Tống tiền bối, ta cũng nên chế ra một “bộ meme Vũ Nhu Tử” luôn. Có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh, đó là việc nên làm!” Vũ Nhu Tử nghĩ thầm trong lòng.
…
…
Ngay lúc Tống Thư Hàng vừa dứt lời, một thân ảnh đột ngột xuất hiện bên cạnh Tống Thư Hàng như quỷ mị. Sau đó thân ảnh này giơ tay ra vỗ nhẹ nhàng lên bờ vai Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng bị dọa sợ hết hồn, khi hắn đang ngờ vực xoay đầu lại nhìn thì phát hiện Thông Huyền đại sư đang đứng phía sau nhìn hắn mỉm cười, gương mặt trông cực kỳ hiều lành.
– Sao thế đại sư?
Tống Thư Hàng nhìn về phía đại sư, tỏ vẻ không hiểu gì cả.
Thông Huyền đại sư lắc đầu nhè nhẹ, sau đó đại sư vươn tay cởi chiếc “Bích Ngọc cà sa” khỏi người Tống Thư Hàng.
Thông Huyền đại sư định làm gì vậy nhỉ?
Ồ, hay là Thông Huyền đại sư thích chiếc Bích Ngọc cà sa của ta?
Nếu thế thì quá tốt rồi! Có lẽ Thông Huyền đại sư sẽ đổi chiếc Bích Ngọc cà sa này bằng một đạo bào thật ngầu lòi, hoặc nho sam, cũng có thể là pháp bào dạng áo choàng chẳng hạn?
Nhưng mà, đây là món quà mà Hoàng Sơn tiền bối tặng cho Tống Thư Hàng, là tấm lòng của tiền bối. Nếu như mình cầm nó đổi với người khác thì cảm thấy không thỏa đáng chút nào.
Đương lúc Tống Thư Hàng đang suy nghĩ, Thông Huyền đại sư lại khoác chiến áo Bích Ngọc cà sa này lên người hắn lần nữa.
Sau đó, Thông Huyền đại sư xoay người, đi đến đối diện Tống Thư Hàng, bắt đầu… thắt nút cho chiếc Bích Ngọc cà sa của hắn.
Chẳng mấy chốc, đại sư đã hoàn thành quy trình mặc pháp bào chính xác.
Đại sư lui về sau hai bước, sờ sờ cằm nhìn Tống Thư Hàng từ trên xuống dưới, gật đầu mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ tán thưởng.
Đại sư chắp hai tay, thi lễ với Tống Thư Hàng một cái.
Sau đó, đại sư bay đi nhanh như tia chớp.
Đến không bóng, đi như gió bay.
Tống Thư Hàng:
-…
Sau khi Thông Huyền đại sư rời đi, tiểu hòa thượng Quả Quả rụt rụt đầu, giải thích với Thư Hàng:
– Phương trượng mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế đó, đặc biệt là lúc mặc áo cà sa và tăng phục, nhất định phải tỉ mỉ cẩn thận, mỗi một khâu đều phải đạt tới mức độ hoàn mỹ. Hắn ghét nhất là khi các đệ tử trong chùa mặc tăng phục xuề xòa không chỉnh tề. May mà Tống sư huynh không phải đệ tử trong chùa chúng ta, nếu không thì vừa rồi ngươi đã bị ăn gậy đó.
Tống Thư Hàng:
-…
Quả đầu của Tống Thư Hàng bây giờ sáng chói bóng loáng, phản xạ ánh mặt trời, hắn đang mặc chiếc áo cà sa màu xanh một cách hết sức kỹ lượng tỉ mỉ. Nếu như quần áo bên trong của hắn được đổi thành bộ tăng y, tay lại cầm thêm một thiền trượng, thế thì lại có một “Thư Hàng đại sư” mới toanh xuất hiện rồi.
– Rất vừa người, không tệ.
Hoàng Sơn Chân Quân thầm gật đầu.
N.guồn: i.r.ead..vnCó một vị đạo hữu chuyên chế tác “pháp bào” đã từng nói, mỗi một kiện pháp bào trên thế giới này đều có một vị chủ nhân trời sinh thích hợp với chúng. Chỉ cần mặc lên, nó sẽ khiến cho người khác có cảm giác “ồ, có lẽ pháp bào này đang chờ chính vị “tu sĩ” kia đến mặc đấy!”.
Không thể nghi ngờ, trời sinh chiếc áo “Bích Ngọc cà sa” đang chờ chính Tống Thư Hàng đến mặc. Vừa mặc vào đã vừa như in, chẳng khác nào nhân y hợp nhất!
…
…
– Thư Hàng tiểu hữu, có muốn thử nghiệm lực phòng ngự của áo cà sa này không?
Không biết Cuồng Đao Tam Lãng chui ra từ chỗ nào, chạy đến hỏi Tống Thư Hàng.
– Thử như thế nào đây?
Tống Thư Hàng thắc mắc.
Dù sao thì hắn cũng đã mặc rồi, vậy thì cứ dứt khoát nhân cơ hội này thử xem phòng ngự thế nào.
Hắn vừa dứt lời.
Tức thì… Cuồng Đao Tam Lãng móc hai khẩu súng ngắn ra từ một nơi nào đó, bắn mấy phát vào áo cà sa của Tống Thư Hàng.
Ủa? Dường như lúc Tam Lãng tiền bối bị Lưu Tinh Kiếm dùng một lần bản 001 đâu có mang theo cái gì đâu? Hắn lấy đâu ra cây súng này thế?
Chẳng lẽ hắn lấy được từ một vị tiền bối khác lúc cải tạo “máy kéo có tay cầm”?
Đùng đùng đùng, đạn được bắn ra liên tục.
Hành động của Tam Lãng tiền bối quá nhanh, quá đột ngột, lúc Tống Thư Hàng muốn trốn theo bản năng thì viên đạn đã chạm vào áo cà sa.
Đúng lúc này… Bích Ngọc cà sa không gió tự bay, hơi phồng nhẹ lên.
Viên đạn vừa chạm vào áo cà sa, khiến phần áo hơi lõm vào. Sau đó, trên áo cà sa tràn ra luồng phản lực cực mạnh, bắn ngược hết thảy sáu viên đạn của Tam Lãng quay trở về, rơi leng keng đầy đất.
Tống Thư Hàng cảm giác những chỗ viên đạn nhắm tới giống như có ai đó dùng ngón tay chọc nhẹ vào. Không đau không ngứa, chẳng có một chút lực công kích nào.
Bỏ qua bề ngoài, lực phòng ngực của chiếc áo Bích Ngọc cà sa thực sự rất đáng để khen ngợi. Thử nghiệm này vẫn còn nằm trong điều kiện chưa khởi động thêm vào “trận pháp phòng ngự” của nó.
– Lực phòng ngự rất tuyệt vời, chi bằng chúng ta thử lại lần nữa với hỏa lực mạnh hơn nhé? Ta thấy Cổ Hà Quan đạo hữu có mang mấy quả tên lửa uy lực lớn đến đó, ngươi muốn thử nghiệm một chút không?
Cuồng Đao Tam Lãng bắt đầu rục rịch ham hố.
Tống Thư Hàng liều mạng lắc đầu, lắc nguầy nguậy như một cái trống bỏi.
Nói đùa cái gì thế, cho dù áo “Bích Ngọc cà sa” có thể phòng ngự tên lửa gì gì đó thì hắn cũng nhất quyết không thử đâu.
Đây chính là sự khác nhau lớn nhất giữa hắn và Tam Lãng tiền bối. Tống Thư Hàng hắn là một người đàn ông không bao giờ muốn tự tìm đường chết… Ừ, hẳn là hắn không muốn tự tìm đường chết, đúng không?
******************
Trong lúc đó, ở một nơi cách Đoạn Tiên Đài không xa.
Có một chiếc xe chuyển phát nhanh đang từ từ lăn bánh đến.
Trên chiếc xe của công ty chuyển phát nhanh Phong Thu của Hoa Hạ, người ngồi trên ghế lái là một người đàn ông cao lớn mặc âu phục.
Dáng người của người đàn ông mặc âu phục này rất vạm vỡ cường tráng, khuôn mặt nghiêm túc nhưng lại sở hữu sức hút đặc biệt của một người đàn ông.
Hắn chính là Tư Mã Giang, công ty chuyển phát nhanh Phong Thu.
– Thật là kỳ lạ, sao mà cảnh vật chung quanh đây thay đổi nhiều thế nhỉ. Rõ ràng là lần trước đi ngang qua đây đâu phải vậy đâu ta?
Tư Mã Giang lẩm bẩm.
Nói xong, hắn đưa mắt nhìn về phía hệ thống chỉ đường trong xe và cả định vị trên điện thoại… Không biết hệ thống dẫn đường và điện thoại đã mất tín hiệu từ bao giờ, giống hệt như bị che đậy đi vậy.
Thế nhưng, Tư Mã Giang vẫn rất bình tĩnh. Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải những chuyện thế này.
Hắn lấy một tấm bản đồ ra với vẻ hết sức bình tĩnh, nhìn từ trên xuống dưới một lúc lâu:
– Thôi rồi, hoàn cảnh chung quanh đã thay đổi, bản đồ cũng vô dụng. Vậy cứ tiếp tục đi về phía trước thêm một đoạn nữa, tốt nhất là có thể gặp được một người nào đó để mình có thể hỏi được đường ấy.
Nghĩ tới đây, Tư Mã Giang tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Bình luận