Bởi vì, tạm thời không thể cởi chiếc “Bích Ngọc cà sa” trên người hắn ra được…
Chuyện là thế này, sau khi Tam Lãng tiền bối thí nghiệm lực phòng ngự của áo cà sa xong, Tống Thư Hàng chuẩn bị cởi ngay chiếc Bích Ngọc cà sa ra, cất vào túi thu nhỏ, đợi đến khi cần biến thân chiến đấu vì chính nghĩa thì lại móc chiếc áo Bích Ngọc cà sa này để mặc vào cũng không muộn.
Nhưng mà, khi hắn muốn cở áo cà sa ra thì lại phát hiện hắn không thể nào cởi nó ra được, giống như nó đã dính luôn trên người hắn vậy.
Tống Thư Hàng hoảng hồn, vội vàng cầu cứu Hoàng Sơn Chân Quân.
Hoàng Sơn Chân Quân suy nghĩ một lúc, sau đó lập tức nhớ lại nguyên nhân, thế là chân quẩn đã nói cho Thư Hàng biết rằng, áo Bích Ngọc cà sa này có một chức năng rất tuyệt, đó chính là “chức năng bảo vệ”.
Chỉ cần chủ nhân chiếc áo cà sa này mặc nó vào (mặc đúng chuẩn mặc áo cà sa), nó sẽ chủ động gắn chặt trên người chủ nhân.
Bởi vì đây là chức năng bỏa vệ, do đó nếu không có “mật mã mở khóa” thì… chắc chắn sẽ không thể cởi chiếc áo này ra được!
Mật mã mở khóa chính là ngưng tụ chân khí ở đầu ngón tay, sau đó di chuyển bảy lần theo những ô vuông trên cà sa theo trình tự đặc biệt.
Hơn nữa, nếu làm sai mật mã mở khóa liên tục bảy lần, thì nó sẽ tự động khóa mật mã. Trong vòng bảy ngày tiếp theo sẽ không thể giải mật mã được nữa.
Trước khi giải được mật mã thì cho dù là cao thủ Không Không Đạo Môn tới đây vận dụng “Không Không Diệu Thủ” cũng không thể cởi chiếc áo Bích Ngọc cà sa này xuống được!
Tống Thư Hàng:
– 0_0!
Sau đó, Hoàng Sơn Chân Quân lại nói với Thư Hàng rằng, hắn đã vứt mật mã giải khoa đi mất rồi, hắn cũng không nhớ kỹ mật mã giải khóa là gì nữa, dù sao thì đây cũng chỉ là một kiện pháp bào nhị phẩm mà thôi.
Tống Thư Hàng nghe đến đó, tim gan phèo phổi bắt đầu ẩn ẩn đau rồi, chẳng lẽ hắn phải mặc chiếc áo Bích Ngọc cà sa này mãi sao?
Cũng may là Hoàng Sơn Chân Quân đã ngỏ ý rằng hắn có cách liên hệ với người đã chế tác Bích Ngọc cà sa này.
Sau đó… chân quân sẽ nhờ thủ hạ liên hệ với người chế tác Bích Ngọc cà sa, hỏi thăm mật xem mã mở khóa là cái gì.
Nhưng trước khi có được mật mã đó, Tống Thư Hàng không thể cởi chiếc Bích Ngọc cà sa này ra được.
…
…
Vì vậy, Tống Thư Hàng đành phải mặc luôn chiếc áo cà sa đó, lẳng lặng đi qua một bên luyện đao.
Hắn đang luyện quyển Nghịch Lân Đao Pháp kia.
Tuy rằng chỉ có ba chiêu thức, nhưng khi người sáng tạo đao pháp này bỏ qua việc tạo ra đao pháp mang tính công kích, thì lại nhận được năng lực phòng ngự cực kỳ khủng bố.
Trong tương lai, Tống Thư Hàng muốn tung hoành bất bại khắp vô số chiến trường đều phải dựa vào ba chiêu Nghịch Lân Đao Pháp này!
Tại phương diện “đao pháp”, dường như Tống Thư Hàng có thiên phú tốt hơn nhiều so với khả năng lĩnh ngộ chẳng tới đâu trên phương diện kiếm thuật.
Cho dù không có ai chỉ dạy, nhưng mà xem xong đao pháp, chỉ cần học qua hai lần là hắn đã có thể bắt chước giống hệt được tư thế của ba chiêu Nghịch Lân Đao Pháp rồi.
Đương nhiên, bây giờ chỉ là ba động tác võ thuật rỗng tuếch mà thôi, nếu muốn lĩnh ngộ Nghịch Lân Đao Pháp thì không hề dễ dàng chút nào.
Bộ đao pháp này đi ngược đường so với những đao pháp bình thường khác, sau khi Tống Thư Hàng luyện tập đao pháp một thời gian, hắn luôn cảm giác rằng vẫn còn thiếu một chút gì đó.
– Thư Hàng tiểu hữu, ngươi đang tu luyện đao pháp đấy à?
Lúc này, một giọng nói trung tính vang lên sau lưng Thư Hàng.
Tống Thư Hàng vừa quay đầu thì đã thấy Diệt Phượng công tử đang mỉm cười đứng sau lưng nhìn hắn. Đương lúc nói chuyện, ngón tay Diệt Phượng công tử đẩy kính mắt, trên mắt kính lấp lóa ánh sáng đầy trí tuệ.
– Diệt Phượng tiền bối.
Tống Thư Hàng cất kỹ bảo đao Bá Toái của mình, trả lời:
– Hiện tại thì ta chỉ mới học được phần khung của mấy chiêu trong đao pháp này thôi.
Diệt Phượng công tử gật gật đầu:
– Tiểu hữu rất có thiên phú học đao pháp.
Sau khi nói mấy lời khách sáo xong, Diệt Phượng công tử đi thẳng vào chủ đề chính.
– Thư Hàng tiểu hữu. Ta phát hiện… có người đang ngấm ngầm theo dõi và kiểm soát ngươi, ta có thể cảm giác được, dường như đối phương chẳng có ý tốt gì cả.
.Truy.ện .được dịch tại iREAD.v.nDiệt Phượng công tử hạ thấp giọng, bắt đầu tiết lộ tin tức.
Tống Thư Hàng hơi sững sờ.
Có người đang giám sát hắn à?
Là ai?
Công tử Hải thế lực Vô Cực Ma Tông à? Hay là đám chiến sĩ nhím biển tinh anh đã trải qua “hai mươi năm huấn luyện bắt buộc”? Hoặc, là thế lực sau lưng “tiên sinh” Xá Lam đã bị chế thành con rối kia?
– Có cần ta giúp đỡ giải quyết hết những kẻ đang giám sát ngươi không?
Diệt Phượng công tử đẩy kính mắt, ánh sáng trí tuệ lóe sáng liên tục:
– Hơn nữa, ta có thể giúp ngươi điều tra gốc gác của đám người giám sát ngươi luôn.
Hai mắt Tống Thư Hàng sáng lên, sau đó hắn hỏi thăm:
– Diệt Phượng tiền bối cần ta làm gì à?
Trong Nhóm Cửu Châu số 1 luôn coi trọng tôn chỉ có trả giá thì mới nhận được đền đáp xứng đáng.
– Đơn giản lắm, trước đó ta đã nói với ngươi rồi. Ta rất dễ chóng mặt khi dùng mấy chiếc “xe” thế này, do đó…
Diệt Phương công tử cười nói tiếp:
– Ngươi khống chế thân thể ta, giúp ta tham gia “giải đua máy kéo” được không? Đợi đến khi giải đấu kết thúc, do dù được xếp hạng ra sao thì ta cũng sẽ phối hợp với ngươi bắt hết đám ôn dịch đang giám sát ngươi, làm rõ ràng xem sau lưng bọn chúng là thế lực gì.
– Khống chế thân thể tiền bối?
Tống Thư Hàng đần mặt ra.
Sau đó hắn lại nhớ đến tình cảnh lúc Diệt Phượng công tử đại chiến cùng Đậu Đậu. Dường như Diệt Phượng công tử sở hữu năng lực ảnh hưởng đến “tâm linh”, có thể khống chế hành vi của người khác trong thời gian ngắn.
Thế nhưng chẳng lẽ năng lực của hắn có thể thực hiện điều ngược lại, để người khác khống chế hắn à?
Tống Thư Hàng rất tò mò nên hỏi lại:
– Ta phải khống chế thân thể tiền bối thế nào đây?
– Ngươi thế này tức là đồng ý rồi đúng không? Thực ra rất đơn giản, đến đây nào, nhìn vào ánh mắt của ta.
Diệt Phượng công tử lên tiếng nói chuyện.
Tống Thư Hàng nhìn vào thẳng vào đôi mắt của Diệt Phượng công tử theo bản năng.
Ngay lúc ánh mắt của cả hai người tiếp xúc với nhau, Diệt Phượng công tử tháo mắt kình của mình xuống bằng tốc độ nhanh như chớp.
Thoắt cái, ánh mắt của hắn biến thành bầu trời sao, Tống Thư Hàng thấy được một thế giới tinh không bao la vô hạn, bên trong có vô số ngôi sao đang phát sáng.
Hắn cảm thấy hình như ý thức của mình bắt đầu bay lên… Bay bay bay bay, cuối cùng bay vào trong thế giới tinh không bao la này.
…
…
Không biết bay bổng trong bao lâu, tựa như thời gian đã trôi qua rất lâu, lại giống như chỉ qua một chớp mắt.
Ngay sau đó, bắt đầu truyền đến cảm giác mất trọng lượng như khi đứng trong thang máy.
Ý thức của Tống Thư Hàng phục hồi lại bình thường.
Lúc này, hắn nghĩ đến một vấn đề, hỏi ngay:
– Diệt Phượng tiền bối, lúc ta khống chế thân thể của ngươi thì trạng thái lúc đó như thế nào? Có phải giống như việc đồng bộ cảm quan và linh cảm hay không?
Lúc hắn vừa thốt ra mấy lời này, Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy đần mặt ra vì giọng nói của mình, bởi vì đó là thanh âm của Diệt Phượng công tử.
Điều quan trọng hơn hết chính là một vị thanh niên trẻ tuổi đầu trọc, mặt mày thanh tú, mặc áo cà sa đứng trước mắt hắn đang ngã lảo đảo sắp úp mặt xuống đất.
Tống Thư Hàng vươn tay theo bản năng, muốn đỡ chàng trai nhìn rất quen thuộc kia.
Nhưng có vẻ như giữa thân thể và ý thức của hắn bị trì trệ thì phải.
Quá trình từ “muốn vươn tay ra đỡ” đến khi “vươn tay” mất trọn ba giây.
Vì thế, hắn phải trơ mắt nhìn thanh niên trẻ tuổi đầu trọc đẹp trai mặc áo cà sa kia ngã xuống mặt đất, chậm rãi nhưng cực kỳ dứt khoát.
Cái đầu trọc sáng loáng nện thẳng xuống mặt đất, phát ra tiếng “cốp” giòn vang.
Hơn nữa bởi vì lực phản chấn từ mặt đất, cái quả đầu trụi lủi kia còn bị bật ngược trở lại, sau đó tiếp tục đập xuống mặt đất lần nữa… chỉ nhìn xem thôi mà đã cảm thấy đau quá chừng.
Trái tim lương thiện của Tống Thư Hàng đau đớn quá rồi.
Bởi vì cậu chàng đầu trọc đẹp trai kia chính là Tống Thư Hàng tiểu hữu đó.
Bình luận