Lịch sử Hoa Hạ mới chỉ có 5000 năm thôi, 10 vạn túi linh mễ là đủ cho nhà hắn ăn từ buổi hồng hoang lịch sử đến bây giờ, vẫn còn dư cho đời đời kiếp kiếp. Ăn thế có mà ăn đến trăm đời à?
Thấy Tống Thư Hàng bị số lượng 10 vạn túi linh mễ dọa hết hồn, chủ tiệm giật giật khóe miệng rồi cười ngây ngô mà bảo:
– Khụ khụ, anh bạn trẻ à, nể mặt Bạch Tôn Giả, ta có thể giảm bớt lượng mua khỏi điểm một chút đấy.
Bình thường hắn đều bán từ 10 vạn túi linh mễ trở lên, bán ít được có chút lợi nhuận, hắn đâu có thèm. Nhưng mà phải xem đối tượng mua bán là ai đã chứ! Người ta là Bạch Tôn Giả đấy. Kết được thiện duyên với một vị tôn giả thì khối lượng khởi điểm ít đi một chút cũng có hề chi.
– Thật sao? Vậy ngươi có thể bán bao nhiêu? – Tống Thư Hàng vui vẻ hỏi.
– 1 vạn túi đi. – Chủ tiệm linh mễ thấy mình thế là hào phóng lắm rồi, vừa bớt đã bớt gấp 10 lần. 1 vạn túi là giới hạn cuối cùng của hắn, xuống nữa thì chính là bán lẻ rồi.
Thế nhưng, đối với Tống Thư Hàng thì 1 vạn túi vẫn là nhiều quá.
Lúc này, Bạch Tôn Giả nói:
– Đừng lo lắng, Thư Hàng. Ngươi có thể chia chỗ linh mễ đó cho người thân và bạn bè, còn đâu thì bán tiếp đi. Một vài tán tu và những thế lực nhỏ do tán tu tổ chức đều thiếu nhiều linh mễ lắm. Nếu bán lẻ ra thì ngươi có thể kiếm được không ít đâu. Hơn nữa 1 vạn túi chỉ mất có một viên linh thạch ngũ phẩm thôi, có lời.
– Thì ra có thể làm vậy à? – Tống Thư Hàng hiểu ra, nhưng sau đó hắn lại cười khổ: – Nhưng mà 1 vạn túi vẫn nhiều quá.
Hơn nữa trước mắt hắn không định tiếp xúc nhiều với các tán tu khác. Việc bán hàng trao tay cho tán tu không quen biết cũng không phù hợp với hắn lúc này.
– Thế tiểu hữu cần bao nhiêu túi? – Khóe miệng chủ tiệm linh mễ run rẩy.
– 1… 1… nghìn túi? – Tống Thư Hàng chớp mắt.
Vốn dĩ hắn định nói là 100 túi cơ, thế nhưng nhìn thấy vẻ tươi cười đã vặn vẹo méo xẹo đi trên gương mặt chủ tiệm nên… hắn mới nói số lượng nhiều lên gấp 10 lần.
1000 túi? Chủ tiệm linh mễ hạn hán lời. Tên này tưởng hắn bán lẻ linh mễ thật à?
Thế nhưng… hắn liếc nhìn Bạch tiền bối bên cạnh đó.
Rồi cắn chặt răng.
– Tiểu đạo hữu, coi như ta kết thêm được một người bạn vậy, 1000 túi thì 1000 túi đi! – Chủ tiệm linh mễ nghiến răng: – 1000 túi linh mễ, 1 viên linh thạch tứ phẩm.
– Bạch tiền bối, cho ta vay 1 viên linh thạch tứ phẩm nhé! – Tống Thư Hàng hăng hái nói.
Bạch Tôn Giả cười ha hả, sau đó lấy một viên linh thạch tứ phẩm đưa cho chủ tiệm linh mễ.
– Có địa chỉ nhận hàng không? Sau khi giao dịch xong xuôi, ta sẽ gửi 1000 túi linh mễ đến quý phủ. – Chủ tiệm linh mễ lại nặn ra một nụ cười chân chất rồi hỏi.
Tống Thư Hàng ngẫm nghĩ một lát… từ từ, mình phải ghi địa chỉ nhận hàng là đâu đây?
Không thể gửi 1000 túi linh mễ về nhà mình được, có chất chật kín cả nhà cũng không hết.
– Không có chỗ để à? – Bạch Tôn Giả nhìn Tống Thư Hàng với vẻ hiếu kì.
– Ừm. – Tống Thư Hàng gật đầu.
– Để ta. – Bạch Tôn Giả lấy di động ra, nhắn một tin vào nhóm Cửu Châu số 1: – Có đạo hữu nào có kho hàng trống sạch sẽ ở thành phố Văn Châu không? Ta muốn để 1000 túi linh mễ.
Chỉ loáng sau đã có đạo hữu nhắn tin riêng cho Bạch Tôn Giả.
Là Lưu Huỳnh Tiên Tử. Vì bị cấm nói trong nhóm Cửu Châu số 1 nên cô mới dùng cách nhắn tin riêng:
– Bạch tiền bối, ta có một tòa nhà để không ở Văn Châu, chắc là có thể để được 1000 túi linh mễ. Ta sẽ lập tức gửi địa chỉ cho ngài.
Truyệ-n được c-ập nhật nhanh -nhất tại iread.vn-Lưu Huỳnh Tiên Tử mau chóng gửi địa chỉ nhà cho Bạch Tôn Giả.
– Xong chuyện. – Bạch Tôn Giả tươi cười điền địa chỉ ngôi nhà bỏ không của Lưu Huỳnh Tiên Tử xuống.
Sau khi xác nhận địa chỉ tồn tại xong, chủ tiệm linh mễ cười hiền hậu:
– Hợp tác vui vẻ ~
Đồng thời, chủ tiệm linh mễ đưa ra một tấm danh thiếp.
Chuyện quan trọng hơn nhiều so với vụ mua bán 1000 túi linh mễ, chính là đặt được tấm danh thiếp của mình vào tay Bạch Tôn Giả đây.
Chỉ cần đưa được danh thiếp là kết được một thiện duyên. Nếu về sau có cần linh mễ hay thứ gì đó liên quan, Bạch Tôn Giả nhớ đến tấm danh thiếp này thì mình trúng mánh lớn rồi.
– Hợp tác vui vẻ. – Bạch Tôn Giả mỉm cười nhận lấy tấm danh thiếp ấy.
Người mua chân chính là Tống Thư Hàng lại bị xem nhẹ hoàn toàn.
…
…
Thế là nợ Bạch Tôn Giả một viên linh thạch tứ phẩm rồi. Tống Thư Hàng nghĩ thầm trong bụng.
Sau khi mua xong linh mễ.
– Đi theo ta. – Bạch Tôn Giả cười nói với Vũ Nhu Tử và Tống Thư Hàng: – Ta đưa các ngươi đến chỗ này, ở đó có thứ tốt thích hợp với các ngươi.
Nói đoạn, Bạch Tôn Giả đưa hai người đi vào trung tâm hội chợ giao dịch của tu sĩ, đến trước một quầy hàng.
Quầy hàng này không một bóng người, cũng chẳng có hàng hóa gì cả.
– Ủa, quầy trống à? – Bạch Tôn Giả nhìn quầy hàng trống rỗng kia thì hơi nhíu mày. Hắn hỏi một chủ tiệm cạnh đó: – Đạo hữu, xin hỏi người ở quầy này đi đâu rồi?
– Ơ kìa, chào Bạch tiền bối. Quầy bên cạnh ta đây vẫn trống suốt mà. – Tu sĩ chủ tiệm bên cạnh đáp lại. Trong ấn tượng của hắn thì quầy này từ trước đến giờ làm gì có người.
– Chậc chậc, chạy mất rồi… keo kiệt thật. – Bạch tiền bối lẩm bẩm.
Tuy rằng không hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng có vẻ “chủ tiệm vốn ở đây” đã bị Bạch tiền bối dọa đến mức ôm hàng bỏ chạy luôn rồi thì phải?
Người bán mà lại sợ người mua là cớ làm sao? Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
Sau đó, hắn lại nhìn sang hàng hóa của chủ tiệm vừa mới trả lời. Hàng hóa tiệm này rất tạp, vũ khí, khôi giáp, đan dược, phù khí, gi gỉ gì gi cái gì cũng có.
Sau khi nhìn lướt đống hàng ấy một hồi, thì ánh mắt của Tống Thư Hàng bị hấp dẫ bởi một khối toản thạch.
Hắn cảm nhận được một cỗ linh lực từ khối toản thạch này. Linh lực ấy không giống linh lực thuần túy trong linh thạch mà còn kèm theo khí tức của loài thú.
Lại là cảm giác này.
Trừ vẻ bề ngoài ra, cảm giác mà viên toản thạch này mang tới cho Tống Thư Hàng giống với viên minh châu trên cổ người phụ nữ tri thức trước đây như đúc.
– Đây là cái gì? – Tống Thư Hàng chỉ vào toản thạch rồi hỏi.
– Đây là thứ tốt đấy. – chủ tiệm lập tức cười nhiệt tình rồi bắt đầu giới thiệu: – Thứ này tên là Linh Thú Tinh, là kết tinh hiếm hoi xuất hiện khi linh thú kết thúc sinh mệnh, hội tụ linh lực cả đời của linh thú ấy. Thứ này tuyệt lắm đó.
– Phải đó, là một món đồ…để ngắm rất tuyệt. – Vũ Nhu Tử ló ra từ bên cạnh Tống Thư Hàng rồi cười hì hì bảo: – Tuy rằng bị trộn với một tia khí tức loài thú, nhưng linh lực trong Linh Thú Tinh rất tinh thuần, cơ hồ không hề thua kém linh thạch bao nhiêu… Có điều đáng tiếc là trừ khi ăn Linh Thú Tinh, chứ không thì không thể dẫn linh lực trong đó ra được.
– Ha ha. – Chủ tiệm bật cười.
– Bán bao nhiêu linh thạch? – Bạch Tôn Giả hỏi.
– Linh thạch tứ phẩm. – Chủ tiệm trả lời nhanh gọn.
– Cho ngươi vay! – Bạch Tôn Giả vươn hai ngón tay với Tống Thư Hàng: – Nợ ta hai viên rồi đấy nhé.
Bình luận