Bây giờ đã không cần phải ngay thẳng như trước nữa, dù sao thì đợi đến khi tạm biệt sư phụ xong thì hẵng dán lớp cà sa lên cũng được. Không cần làm thẳng ngay trước mặt để chọc giận sư phụ làm gì.
Đồng thời mặc đạo bào vào trước mặt sư phụ thế này lại có thể khiến cho sư phụ vui vẻ phần nào.
Quả nhiên, sau khi Vô Âm Tử Đạo Nhân nhìn thấy hắn trực tiếp mặc đạo bào vô xong thì trên gương mặt già nua rốt cuộc cũng lộ ra ý cười.
Vô Âm Tử Đạo Nhân nói:
– Đi thôi, theo ta qua đây. Ta sẽ dạy phần công pháp tiếp theo của Tiên Diệu Đạo Huyền Kiếm cùng với một số công pháp phụ trợ khác cho ngươi.
Hòa thượng Tây ngoan ngoãn đi theo hắn, không dám cách xa một tấc nào.
Vô Âm Tử Đạo Nhân đi ở đằng trước đột nhiên thở dài nói:
– Ngoài ra hai tháng sau ngươi hãy quay lại tông môn một chuyến đi. Sau khi đạt tới cảnh giới nhị phẩm thì có thể thắp mệnh đăng của ngươi lên. Có mệnh đăng ở đó, ngươi ra ngoài hành tẩu thì ta cũng yên tâm hơn phần nào.
Hòa thượng Tây khựng lại, sau đó cung kính nói:
– Vâng, sư phụ, tới lúc đó ta nhất định sẽ quay về môn phái.
Việc dán lớp cà sa lên đạo bào lại phải kéo dài thêm nữa rồi.
Ít nhất thì lúc về môn phái không thể để sư phụ bị sốc nữa.
Hòa thượng Tây nghĩ thầm trong lòng.
Lại nói, không biết linh quỷ ân nhân của mình đi đâu rồi ta? Nếu như có cơ hội gặp lại thì nhất định phải nghĩ cách báo đáp ân cứu mạng hai lần của â nhân mới được.
…
Rạng sáng hai giờ, rốt cuộc Tống Thư Hàng cũng rời khỏi căn phòng tối của Cao Mỗ Mỗ, hắn không bao giờ ngờ Cao Mỗ Mỗ còn có thuộc tính lắm mồm thế này nữa.
Cao Mỗ Mỗ tinh lực dư thừa lôi kéo Tống Thư Hàng nói chuyện tới tận bây giờ mới thả cho Tống Thư Hàng đi với vẻ lưu luyến không rời.
Sau đó, Ngư Kiều Kiều lại sắp xếp thêm một căn phòng cho Tống Thư Hàng, để hắn nghỉ ngơi.
Quay về phòng, Tống Thư Hàng cũng không hề đi ngủ ngay lập tức.
Hắn tu luyện một lượt kim cương căn bản quyền pháp trước, sau đó lại tới bất động kim cường thân, cuối cùng là cương thủ lấy được từ chỗ Thất Tu tiền bối.
Sau khi tu luyện xong xuôi thì thể chất lại thoáng tăng thêm được một chút.
Nhưng còn lâu mới đủ được. Thư Hàng xoa nhẹ mi tâm, tinh thần lực cấp bậc tu sĩ tam phẩm vẫn còn khiến mi tâm của hắn ẩn ẩn phát đau.
Phải giải quyết vấn đề này nhanh lên mới được.
Trong lúc tăng thể chất lên, tốt nhất hắn phải tìm cơ hội để đề thăng cả công đức chi lực của mình luôn thôi.
Đợi tới khi trời sáng rồi phải đi tìm xem có vong hồn nào để siêu độ được không. Nếu muốn ánh sáng công đức hộ thể của hắn sinh ra biến chất thì cần thêm tám vạn vong hồn nữa.
Hơn tám vạn vong hồn luôn, biết tìm ở đâu bây giờ?
– Đang nghĩ gì đấy?
Đột nhiên có một giọng nói vang lên sau lưng Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng giật bắn cả người, hắn vừa quay đầu lại thì phát hiện Ngư Kiều Kiều biến thành cỡ lòng bàn tay, đang nằm trên bệ cửa sổ phòng hắn để phơi ánh trăng.
Không phải Ngư Kiều Kiều đã quay về phòng của mình rồi sao? Sao lại chạy đến chỗ hắn thế này?
– Bởi vì trên người ngươi có ngộ đạo thạch chứ sao.
Ngư Kiều Kiều liếc mắt một cái là có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng của Tống Thư Hàng, lười biếng đáp lời.
Lúc ở trong mộ của Lục Tu tôn giả cô có lấy được một viên nguyệt quang thạch, lúc mang theo trên người thì có thể hưởng thụ ánh trăng mọi lúc mọi nơi để đề thăng tốc độ tu luyện. Lại thêm ngộ đạo thạch trên người Tống Thư Hàng nữa, hiệu suất tu luyện lại càng cao hơn.
Hóa ra là đến hưởng sái ngộ đạo thạch à, tt trả lời vấn đề của Ngư Kiều Kiều:
– Ta đang nghĩ phải đi đâu mới có thể tìm được thật nhiều vong hồn bây giờ?
– Tìm quỷ tu đi, chỉ cần tìm được một cái động phủ quỷ tu, thì cho dù là quỷ tu cấp bậc nhị phẩm cũng phải có hơn cả ngàn vong hồn, quỷ binh, quỷ tướng đấy.
Ngư Kiều Kiều đáp.
Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới tên Đàn Chủ kia, đáng tiếc chính là cái ổ của tên Đàn Chủ kia đã trống không rồi, tất cả quỷ binh lẫn quỷ tướng ở trong đó đều bị đại đệ tử của Thông Huyền đại sư là Tam Nhật sư huynh mang đi luyện bí pháp cả rồi.
Nhưng quỷ tu cũng có phải củ cải đâu, làm gì dễ tìm như thế?
Đợi đã, đúng là có quỷ tu đây! Tống Thư Hàng lập tức nhớ tới mấy tên quỷ tu đuổi giết hòa thượng Tây kia, có lẽ mình nên đi gặp mặt hòa thượng Tây cái chứ nhỉ?
Tống Thư Hàng nhớ chuyện này ở trong lòng, sau đó hỏi tiếp:
– Ngoại trừ quỷ tu ra thì còn chỗ nào tìm được vong linh số lượng lớn nữa không nhỉ?
– Thế thì đến mấy quốc gia có chiến tranh ấy, đến đó thì ngươi mới có thể tìm được nhiều vong hồn. Nhưng mà bây giờ khoa học kỹ thuật phát triển, uy lực của vũ khí cũng càng lúc càng lớn. Với cảnh giới nhị phẩm của ngươi bây giờ, cộng thêm kiện áo cà sa ngọc bích thì không sợ súng đạn bình thường nữa. Chỉ cần cẩn thận một chút, nếu không đụng phải mấy loại vũ khí hạng nặng thì nói không chừng có thể siêu độ được không ít vong hồn trong thời gian ngắn đấy.
Ngư Kiều Kiều đáp.
Tống Thư Hàng nghe đến đây thì cũng hơi siêu siêu lòng.
– Nhìn ngươi thế này là siêu lòng rồi chứ gì?
Ngư Kiều Kiều liếc mắt nhìn hắn, lại nói thêm:
– Nếu như ngươi thật sự muốn đến mấy khu có chiến loạn thì ta đề cử ngươi nên mang theo thêm một vị tiền bối mạnh mẽ để đi chung, như vậy mới có thể bảo đảm an toàn cho ngươi.
– Ta cũng chỉ mới nghĩ thôi mà, hơn nữa mấy khu chiến loạn ấy nguy hiểm lắm, dễ mà bể kèo ấy chứ.
Tống Thư Hàng cười nói tiếp:
– Thôi bỏ đi, không nghĩ chuyện này nữa. Kiều Kiều, ta đi ngủ đây, ngủ ngon nhé.
– Ngủ ngon.
Ngư Kiều Kiều vẫn cứ nằm dài trên bệ cửa sổ hít thở thổ nạp.
…
…
‘Mấy khu chiến loạn ấy à?’
Tống Thư Hàng nằm trên giường, trong lòng nghĩ thầm, hắn cũng không định đến mấy khu chiến loạn đâu, chỉ cần nghĩ đến hai chữ chiến loạn thì trong đầu hắn lập tức xuất hiện một hình ảnh.
Một mảnh phế tích của đại tiên cung khổng lồ, bốn phía không hề có dấu vết chiến đấu, dường như toàn bộ tiên cung đã bị một cỗ lực lượng cường đại san bằng trong nháy mắt.
Ở cùng với mảnh phế tích tiên cung đó còn có một lòng bàn tay nhuốm máu, bên trên viết con số ái khuyển 43B.
Đó là hình ảnh mà Tống Thư Hàng nhìn thấy được ở trong cái sợi dây màu vàng lúc lĩnh ngộ được Kình Thôn thuật.
Nghĩ tới đây, Tống Thư Hàng lại lôi cái túi thu nhỏ một tấc ra rồi lấy sợi dây màu vàng đó ra xem. Thoạt nhìn trông chẳng khác gì sợi xích chó, bên trên còn khắc ba mươi ba loại thú.
Rốt cuộc cái tiên cung bị hủy diệt chỉ còn phế tích kia là đâu đây?
Nơi đó liệu có vong hồn tồn tại hay không?
Nghĩ tới nghĩ lui, tự nhiên sắc mặt của Tống Thư Hàng lại tái mét!
Tèo rồi, sắp tới rồi, sắp tới nữa rồi!
Rõ ràng đã cách một cái găng tay tình yêu của Mộc Ngưu kiếm khách rồi, nhưng cái bí pháp giám định thần bí nọ lại bị khởi động.
Thứ nó giám định thì không cần phải nói rồi, chính là sợi dây vàng trong tay hắn đây.
Sợi dây vàng này có lai lịch thần bí, có quan hệ rất lớn với Tam Thập Ta Thú Thần Tông thời thượng cổ, truyền thừa công pháp của Tam Thập Ta Thú Thần Tông. Tóm lại, nó chính là thứ mang theo bí mật rất lớn lao, bí mật lớn thì đại biểu cho lượng máu sẽ phun ra cũng lớn!
Hai mắt của Tống Thư Hàng đẫm lệ.
Một giây sau, trên người Tống Thư Hàng thoắt cái đã có gần hai trăm vết thương. Mỗi vết đều sâu 2 milimet, máu tươi bắn ra xối xả, nhuộm Tống Thư Hàng thành một huyết nhân luôn.
Cơn đau đớn dữ dội tấn công tinh thần của hắn.
– Ư ư ư ư.
Tống Thư Hàng cắn răng, cố nén cơn đau, nước mắt, mồ hôi và máu trộn lẫn vào nhau thấm ướt chăn giường.
Ngư Kiều Kiều đang nằm trên cửa sổ đột nhiên ngửi thấy mùi máu tươi gay mũi. Cô vừa quay đầu lại nhìn thì giật bắn người.
Trên người Tống Thư Hàng đang phun máu xối xả, giống như một quả bóng nước bị đâm vô số lỗ vậy, máu tuôn như suối, Thư Hàng đang làm gì thế này? Dở hơi à mà tự dưng lại đi vạch nhiều vết thương trên người mình thế chứ, thích tự ngược phỏng?
Ng-u-ồn: irea-d.vn– Thư Hàng, ngươi nghĩ quẩn nên chơi trò tự ngược đấy à?
Cô nhảy lên, đáp xuống bên cạnh Tống Thư Hàng. Sau đó có một loại đọa thuật trông như bóng nước xuất hiện trên tay, cô vỗ nhẹ lên người Tống Thư Hàng.
Thân là con lai giữa nhân ngư và giao long, cô trời sinh đã biết được nhiều loại đạo thuật chữa trị hệ thủy rồi. Hiệu quả trị liệu không thua kém gì Diệp sư tỷ.
Tống Thư Hàng im lặng nhìn Ngư Kiều Kiều, cắn răng nén đau rồi nói:
– Làm khỉ gì có chuyện tự ngược chứ! Đây là cái giá phải trả khi thi triển một loại bí thuật đấy.
– Loại bí thuật tự ngược đến thế cơ á? Khi không ngươi lại dùng loại bí thuật này làm gì thế?
Ngư Kiều Kiều hỏi, đồng thời lại thi triển thêm một đạo thuật chữa trị.
Nhờ sự cố gắng của cô, vết thương trên người của Tống Thư Hàng cũng dần khôi phục phần nào.
– Vấn đề nằm ở chỗ này đây, kể từ khi ta học được cái bí thuật này xong thì nó sẽ tự động kích hoạt, ta không khống chế được.
Tống Thư Hàng đau đớn nói.
Ngư Kiều Kiều:
– …
Cô nhìn Tống Thư Hàng với vẻ đồng tình lắm lắm, sau đó nghiêm trang hỏi dò:
– Có cần mua cả huyệt mộ không? Giá huyệt mộ dưới biển rẻ hơn trên bờ nhiều lắm đấy, hơn nữa cũng chẳng lo chuyện có người giành mồ với ngươi. Ngươi cân nhắc thử đi nhé?
– Ta sẽ không chết dễ thế đâu!
Tống Thư Hàng kích động đợp lại, vừa mới kích động lên một phát là máu tươi trên người hắn lại phun ra xối xả.
Sau khi phun máu lẫn chịu đựng cơn đau đớn kịch liệt thì trong mắt của Tống Thư Hàng lại có một dòng phù văn bay ra, đáp lên trên sợi dây vàng nọ, xuất hiện hình một cái đồng hồ.
Kim đồng hồ bắt đầu quay ngược.
Sau đó, phù văn lại bay ngược về trong đầu của Tống Thư Hàng, mang đến tin tức mà nó giám định được.
‘Dây linh thú, do tinh kim chế tạo mà thành, biểu tượng thân phận của đệ tử trong bộ thần thú nằm trong tám mươi tám bộ phụ thuộc của thiên đình viễn cổ. Mỗi một sợi dây linh thú đều đại biểu cho một vị đại sư nuôi dưỡng linh thú được thiên đình viễn cổ thừa nhận. Đại biểu cho thân phận.’
Dây linh thú? Thứ này không phải bảo vật truyền thừa của Tam Thập Ta Thú Thần Tông sao? Sao tự dưng lại biến thành bộ thần thú gì đó phụ thuộc tám mươi tám bộ của thiên đình viễn cổ thế này?
Bất quá Tống Thư Hàng lại nhanh chóng hiểu ra. Có lẽ tiền thân của Tam Thập Ta Thú Thần Tông chính là bộ thần thú của thiên đình viễn cổ!
Trong lúc hắn đang suy nghĩ thì bí pháp giám định lại tiếp tục truyền tin tức tới.
‘Dây linh thú cấp nhân số 10541, thuộc sở hữu của trưởng lão Trúc Quản Tử trong Tam Thập Ta Thú Thần Tông. Cũng đã trải qua một loạt cải tạo của Trúc Quản Tử, bên trên cất giấu bí pháp Tam Thập Ta Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công huyền bí của công môn. Mang theo sợi dây này thì có thể đề thăng hiệu suất tu luyện Tam Thập Ta Thú Thần Tiên Thiên Nhất Khí Công. Mật mã: Ái khuyển 43B. Dựa vào thứ này và mật mã thì có thể mang về một món hàng gửi ở trong Tam Thế phiêu cục. Thứ này là quà mà Trúc Quản Tử chuẩn bị trước cho đệ tử vào 130 năm trước.’
Tin tức của bí pháp giám định dừng ở đây.
Tống Thư Hàng thở hồng hộc, trong đầu truyền đến một đợt đau đớn sâu sắc, cứ mỗi khi 88888 thanh âm kia vang lên liên hồi thì bí pháp giám định của hắn cũng ngày càng mạnh hơn thật.
Thứ có thể giám định ra được cũng ngày càng nhiều hơn, lần này lại giám định ra được thứ khá kỳ lạ.
Ngư Kiều Kiều hỏi thử:
– Đã xong rồi à?
– Rốt cuộc cũng xong rồi.
Tống Thư Hàng đau đớn đến mức nhe răng trợn mắt, vết thương trên người nhờ có Ngư Kiều Kiều chữa trị nên đã lành lặn cả rồi, nhưng cảm giác đau đớn kia vẫn phải kéo dài thêm rất lâu.
Lại nói, cái giá phải trả lần này hình như nhẹ hơn so với mình tưởng tượng thì phải? Thứ liên quan đến thiên đình viễn cổ mà chỉ khiến mình bị hơn hai trăm vết thương thôi sao? Đúng là lãi to.
– Cái bí pháp này của ngươi đúng là phiền toái thật đấy.
Ngư Kiều Kiều nói, sau đó cô lại phát một đạo truyền âm nhập mật ra ngoài.
Cửa phòng nhanh chóng bị mở ra. Một bán yêu ăn mặc theo kiểu người hầu bước vào, thi lễ với Ngư Kiều Kiều và Tống Thư Hàng.
Một lát sau, người hầu đó mang chăn màn ướt đẫm máu của Tống Thư Hàng ra ngoài, rồi lại đổi sang một bộ chăn drap mới cho hắn.
Đợi sau khi người hầu kia rời đi, Ngư Kiều Kiều nhìn về phía Thư Hàng:
– Sau khi bí pháp của ngươi khởi động thì sẽ có hiệu quả gì?
– Đúng là thu hoạch được một chút… Kiều Kiều, cô có biết tiêu tục Tam Thế không?
Tống Thư Hàng cầm sợi dây vàng mở miệng hỏi, nghe qua thì hình như là tổ chức chuyên vận chuyển bảo vật của các tu sĩ thời cổ thì phải?
– Tiêu cục Tam Thế á? À, cái này thì ta có biết, nhưng bây giờ bọn họ đổi tên rồi, giờ tên là công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế cơ… Nhưng hai mươi năm gần đây ít khi thấy bọn họ ra mặt nhận mấy đơn hàng ở Trái Đất lắm, bây giờ bình thường họ chỉ nhận mấy vụ làm ăn vận chuyển hàng trong vũ trụ thôi.
Ngư Kiều Kiều giới thiệu.
‘Hành trình của chúng tôi chính là biển sao mênh mông vô tận kia!’
Không biết tại sao trong đầu Tống Thư Hàng lại nhớ đến mấy câu này.
– Vậy bọn họ có chi nhánh ở Hoa Hạ không?
– Đương nhiên là có rồi, tông môn của bọn họ nằm ở Hoa Hạ đấy. Đúng rồi, ở khi Giang Nam này có một chi nhánh của bọn họ, lúc còn nhỏ phụ thân đã từng gửi đồ cho mẫu thân ta lúc bà tức giận bỏ đi ra ngoài vũ trụ. Nên ta vẫn còn nhớ.
Ngư Kiều Kiều gật đầu.
Bình thường đàn ông mà cãi nhau với vợ thì cùng lắm là tức giận bỏ về nhà mẹ ruột thôi, mấy cô nàng trong giới tu chân mà tức giận một cái thì có thể trực tiếp chạy thoảng ra ngoài vũ trụ. Trước khi nguôi giận thì nói không chừng ngươi căn bản chẳng thể nào tìm thấy họ đâu.
Tống Thư Hàng lại hỏi tiếp:
– Nếu như có một món hàng gửi từ hơn 130 năm trước, đến giờ vẫn chưa đi lĩnh thì bây giờ có đi lĩnh được không nhỉ?
– Hàng gửi từ 130 năm trước á? Cái này không thành vấn đề, đối với tu sĩ mà nói thì đây chỉ là chuyện rất đỗi bình thường. Nói không chừng nổi hứng một cái là sẽ bế quan ngay, một lần bế quan phải vài trăm năm, mè trong lúc bế quan thì lại không thể nào ký nhận hàng chuyển phát nhanh được. Cho nên công ty chuyển phát nhanh Tam Thế đó đã có lời cam kết sẽ giữ nguyên hàng gửi của khách hàng. Cụ thể ra sao thì còn phải đến chỗ bọn họ xác nhận thử thì mới biết được.
Ngư Kiều Kiều giải thích:
– Nhưng bọn họ nhất định sẽ thu phí bảo quản tương đương đấy.
– Ngư Kiều Kiều này, ngày mai chúng ta đến công ty chuyển phát nhanh toàn cầu Tam Thế đó xem thử đi!
Tống Thư Hàng nói.
Lễ vật mà Trúc Quản Tử chuẩn bị cho đệ tử của hắn lại được bí pháp giám định cố ý nhắc tới, nhất định là thứ ngon lành cành đào lắm nhỉ?
– Không thành vấn đề.
Ngư Kiều Kiều nói:
– Coi như báo đáp, ngày mai ngươi bảo bạn tốt của ngươi gõ bốn vạn chứ nhé?
Khóe miệng của Tống Thư Hàng co giật, đáp nhanh:
– Ta đi tắm trước đây!
– Xế!
Ngư Kiều Kiều giơ cái vuốt giữa lên với Tống Thư Hàng.
…
…
Ở tít ngoài biển Đông xa xôi.
Một vị thư sinh chắp hai tay sau lưng, trong đôi mắt đỏ rực của hắn tràn ngập vẻ điên cuồng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng yên bình.
Hai loại biểu lộ điên cuồng lẫn bình tĩnh đan xen lại với nhau, tạo thành khí chất rất đặc biệt của hắn.
Thư sinh lăng không bước đi, dường như đang tìm kiếm cái gì đó. Mỗi một bước bước ra đều lan ra một loại khí chất cao thủ.
Nhưng đột nhiên mặt của thư sinh tái nhợt, chợt nhăn nhó.
– Đau quá đau quá đau quá đau quá đau quá, lại đến nữa sao?
Ở trên lưng của hắn lại toát ra một vết thương thật sâu, vết thương cũ còn chưa lành thì lại thêm vết thương mới rồi.
Thường xuyên như vậy sao?
Thế này bảo người ta sống kiểu gì đây?
Có tin ta mở cái cảm quan đồng bộ ra cho ngươi cũng nếm thử cơn đau đớn của ta hiện tại hay không!
Đương nhiên, đấy chỉ là nghĩ mà thôi, bây giờ thư sinh tuyệt đối sẽ không mở cảm quan đồng bộ ra. Cho nên hắn chỉ có thể cắn răng cố chịu đựng cơn đau này.
Bình luận