Theo lời giới thiệu của Bắc Hà Tán Nhân thì con rối này là rối gỗ thế thân loại hình trinh sát, có tác dụng tương tự như người máy trinh sát hiện đại, thế nhưng còn có tính năng xuất sắc hơn nhiều.
Sau khi con rối thế thân trinh sát này được kích hoạt thì có thể biến thành hình dạng của người sử dụng và nối liền cảm quan với người sử dụng. Qua con rối này, người dùng có thể nhìn thấy sự vật, ngửi được mùi và nghe thấy âm thanh… Điểm không hoàn hảo duy nhất là nếu rối gỗ bị đau thì cảm giác đau cũng sẽ bị đồng bộ lên người sử dụng. Cũng không có cách nào, chung quy chỉ là một con rối giá rẻ mà thôi, không thể nào mà hoàn mỹ được.
Kĩ thuật sửa chữa của Bắc Hà Tán Nhân cực kì tốt. Con rối thế thân này vốn dĩ là con rối tam phẩm, thế nhưng vì bị hư hao quá nặng nên Bắc Hà Tán Nhân phải dùng linh thạch tứ phẩm làm trung tâm hoạt động để sửa chữa nó.
– Nào, Thư Hàng tiểu hữu, vận chuyển chân khí của ngươi vào trong trận pháp trung tâm của con rối này là ngươi có thể khởi động được nó rồi, thử hiệu quả của nó xem.
Bắc Hà Tán Nhân nói.
– Bắc Hà tiền bối, cảm ơn ngươi.
Tống Thư Hàng vui vẻ nhận lấy con rối gỗ, rồi đưa chân dịch trong cơ thể mình vào trận pháp khởi động nó theo lời chỉ dẫn của Bắc Hà Tán Nhân.
Ngay sau đó, hắn cảm thấy ngũ cảm của mình liên kết với rối gỗ. Hắn cực kì quen cảm giác này, nó giống như khi hắn và linh quỷ hoàn thành khế ước vậy.
Thế nhưng rối gỗ không thể linh hoạt như linh quỷ, liên hệ giữa hai bên cũng còn kém xa liên hệ giữa linh quỷ và chủ nhân.
Có điều với mức độ liên kết cảm quan này thì đã có thể thế thân lên sàn ngon ơ rồi.
Rối gỗ được kích hoạt thành công… sau đó, con rối nhỏ bé bỗng biến tỏa, hóa thành hình dạng cơ hồ giống Tống Thư Hàng y như đúc, cả đạo bào trên người cũng được huyễn hóa ra theo.
Bắc Hà Tán Nhân mỉm cười:
– Thế nào? Kĩ thuật tu sửa của ta không tồi đó chứ?
– Bắc Hà tiền bối, ngươi đúng là Cập Thời Vũ của ta, là cứu tinh của ta mà. Tống Thư Hàng cảm ơn hắn.
Con rối gỗ này hoàn toàn có thể lên đài thay hắn, và diễn hết đoạn phim với Bạch tiền bối thay cho hắn.
Tuy rằng để chữa nó cần một viên linh thạch tứ phẩm thì Tống Thư Hàng cũng thấy hơi nhói ruột, thế nhưng con rối này cũng không phải vật tiêu hao chỉ dùng được một lần, về sau nó còn có nhiều tác dụng, là một bảo bối hay ho đấy. Tóm lại, vụ này không thiệt!
Bắc Hà Tán Nhân cười nói:
– Nhân lúc chưa quay cảnh tiếp theo, ngươi làm quen cách khống chế con rối gỗ này chút đi, bao giờ đến lúc thì khống chế nó lên đài luận võ.
Tống Thư Hàng gật đầu rồi nhắm mắt lại làm quen cách điều khiển con rối gỗ.
Vì có huyễn điệp của Linh Điệp Tôn Giả, cho nên trong mắt các thành viên đoàn phim, thì hình ảnh rối gỗ biến thành Tống Thư Hàng chỉ trở thành Tống Thư Hàng đi kiếm đâu được một diễn viên đóng thế mà thôi.
… Tầm năm phút sau, Bạch Tôn Giả đã hóa trang xong.
Đạo diễn Jacob ra lệnh một tiếng, các thành viên đoàn phim về vị trí.
Bạch Tôn Giả lên đài luận võ, Bát Tí Kiếm Thánh Cổ Hồ Quan Chân Quân lại khoanh hai tay trước ngực mà đứng cạnh đó.
Giang Tử Yên diễn đại sư tỷ và các sư huynh đệ quần chúng cũng đều về chỗ của mình.
Tống Thư Hàng mở mắt ra.
Vì đã có kinh nghiệm đồng bộ với linh quỷ, nên hắn chỉ cần dùng thời gian năm phút là đủ để điều khiển rối gỗ thuận lợi như chính tay mình. Sau đó, hắn điều khiển con rối kia lên sàn.
Khi nó lên đến trên đài, Tống Thư Hàng điều khiển nó rút bảo đao Bá Toái cắm ở trước mặt ra.
Khi rối gỗ biến ảo thành vẻ ngoài giống hắn thì có thể biến được ra cả trường bào, thế nhưng lại không thể biến ra vũ khí như bảo đao Bá Toái được.
Lúc này gió nhẹ thổi qua, mơn trớn khuôn mặt của Tống Thư Hàng, làm vạt đạo bào của hắn bay lên lồng lộng.
Trong chiếc túi thu nhỏ một tấc, có một con rối tinh xảo đang tỏa ra ánh sáng lờ mờ…
… Trên đài luận võ, Bạch Tôn Giả đã chuẩn bị xong.
Khi Tống Thư Hàng lên đài thì Bạch Tôn Giả đã bắt đầu diễn rồi. Ngài thở dồn dập, vẻ mặt hiện rõ nét suy yếu.
Linh hồn diễn viên của Bạch Tôn Giả thiêu đốt hừng hực, ngài cảm thấy đóng phim đúng là thú vị!
Bởi vì thú vị nên ngài cũng diễn rất nhập tâm.
Góc máy đặt bên cạnh Bạch Tôn Giả, khi quay từ góc này thì vết bầm tím trên mặt ngài tạm thời chưa lọt vào ống kính. Theo kịch bản, tí nữa khi bắt đầu quay thì Cao Thăng sư huynh sẽ chính thức treo nhân vật chính Lăng Dạ lên đánh.
Đến lúc đó Cao Thăng sư huynh sẽ tập kích sau lưng Lăng Dạ rồi bổ thẳng một đao xuống đầu hắn.
Nhân vật chính Lăng Dạ vung đao đón đỡ, nhưng đao của hắn lại bị Cao Thăng sư huynh chém gãy, cương đao gãy đôi rạch lên mặt Lăng Dạ một vết thương.
Đó mới là lúc nửa mặt kia của Bạch Tôn Giả lên hình.
– Mọi người về vị trí.
Đạo diễn Jacob trầm giọng hô.
Tống Thư Hàng đi đến trước mặt Bạch Tôn Giả, hai người đứng nguyên vị trí.
Không cần đạo diễn Jacob chỉ điểm, nhưng vị trí của Bạch Tôn Giả và Tống Thư Hàng chính là vị trí khi cảnh quay lúc trước chấm dứt.
Tống Thư Hàng bày thế xuất đao xong xuôi, Bạch Tôn Giả lộ vẻ cau mày đau đớn… Đạo diễn Jacob gật đầu, tốt lắm, chính là như thế này!
Thư kí trường quay giơ clapperboard lên trước ống kính rồi dập cạch một tiếng.
Đạo diễn Jacob:
– Action!
Ống kính nhanh chóng chuyển về phía Bạch Tôn Giả, nối tiếp động tác xuất đao của Cao Thăng sư huynh do Tống Thư Hàng diễn lúc trước.
Trên người Lăng Dạ có vô số vết thương, những vết đao chảy máu đầm đìa, nhuộm đỏ cả đạo bào.
Cảnh phim tiếp diễn hoàn mỹ, tiếp tục triển khai!
Cao Thăng sư huynh nhếch khóe miệng cười lạnh lùng:
– Lăng Dạ, trình độ của ngươi chỉ đến thế thôi sao? Quá yếu, người quá yếu, đao cũng quá yếu!SINH NHẬT Big C – GIẢM THÊM 20K/SẢN PHẨMBig C VietnamSkip in 1000:00 / 01:26: Ad ends in 01:26- Phù… phù….phù.
Nhân vật chính Lăng Dạ không đáp mà chỉ thở phì phò, hai tay nắm chặt đao, mồ hôi không ngừng túa ra trên khuôn mặt.
– Ngươi biết không? Ta thích nhất là tính cách dù chết cũng không chịu nhận thua của ngươi. Ngươi không chịu nhận thua thì ta mới có thể bắt ngươi nhấm nháp từng chút đau khổ một.
Cao Thăng sư huynh do Tống Thư Hàng diễn nhếch miệng cười gằn.
Ngay sau đó, thân mình hắn vụt lên, biến thành một tàn ảnh rồi dừng lại ngay bên cạnh nhân vật chính Lăng Dạ.
“Không hổ là rối gỗ do Bắc Hà tiền bối sửa chữa ra, ngũ cảm nối liền, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng gần giống bản thể ta như đúc. Thậm chí dưới sự thúc giục của linh thạch ngũ phẩm, tốc độ bạo phát của nó cũng không chậm chút nào, đúng là thế thân tốt nhất của ta. Viên linh thạch này không uổng!
Tống Thư Hàng thầm nghĩ trong lòng.
Theo kịch bản, hắn cầm bảo đao Bá Toái chém ngang, hướng thẳng về phía đầu Lăng Dạ.
Tống Thư Hàng phát huy xuất sắc cực điểm trong màn này, không cần Bạch Tôn Giả dùng tơ linh lực khống chế.
Bạch Tôn Giả cũng nâng đao đón đỡ theo đúng kịch bản.
“Keng!” Cương đao và bảo đao Bá Toái chạm vào nhau.
– Gãy cho ta!
Tống Thư Hàng quát lên.
Bạch Tôn Giả phối hợp với Tống Thư Hàng, dồn linh lực nơi tay, thanh đao lập tức gãy thành hai đoạn.
Sau đó mảnh đao gãy bắn ra, được Bạch Tôn Giả khống chế quẹt nhẹ qua mặt ngài rồi rơi xuống đất.
Từng chi tiết đều được Bạch Tôn Giả khống chế hoàn toàn.
Vốn dĩ Cao Mỗ Mỗ nghĩ ra tình tiết này chỉ là để nện cho Tống Thư Hàng một trận, hắn thậm chí còn nghĩ ra vô số loại đạo cụ để nhét hành Tống Thư Hàng, đáng tiếc là số ý tưởng đó không được dùng tới.
Cảnh quay vẫn tiếp tục… Nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả sắm vai thốt lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống đất.
Nửa bên mặt lọt vào ống kính, để lộ vết thương đã hóa trang từ trước.
Cảnh này cũng được hoàn thành một cách xuất sắc!
Đạo diễn Jacob mát lòng mát dạ.
Tiếp theo là cảnh Cao Thăng sư huynh nắm lấy cơ hội đánh cho Lăng Dạ vừa ngã xuống thừa sống thiếu chết.
Đây có lẽ là cảnh diễn nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời đạo diễn của hắn từ trước đến nay.
… Trên đài luận võ.
Nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả thủ vai ngã xuống đất, mình đầy thương tích, mặt mũi bầm dập, suy yếu vô cùng, nhìn vào lại thấy có chút yếu đuối đáng thương.
Thế nhưng Cao Thăng sư huynh do Tống Thư Hàng diễn lại chẳng hề tiếc thương. Hắn vừa cười dữ dằn vừa vung đao… Lăng Dạ lăn mình trên mặt đất.
Tống Thư Hàng thầm cảm thấy may mắn vì kẻ ở trên đài là một con rối. Nếu là hắn thì hắn không thể nào mà chém xuống Bạch tiền bối đang lăn trên đất thế kia được.
Thế nhưng phải nói là… dù có lăn lóc trên mặt đất cũng chẳng làm tổn hại gì đến mị lực của Bạch Tôn Giả. Dù đang lăn, Bạch Tôn Giả cũng lăn đầy phong độ.
Bạch Tôn Giả trước giờ chưa bao giờ chật vật như thế, vì có yếu tố “hiếm có” cộng điểm, cho nên mị lực của Bạch Tôn Giả ít nhất phải tăng thêm cả trăm điểm chứ không vừa.
– Kết thúc rồi, Lăng Dạ!
Lúc này, Cao Thăng sư huynh trầm giọng nói.
Tống Thư Hàng giơ cao bảo đao Bá Toái, thi triển Long Vũ thức trong Nghịch Lân đao pháp.
Đao khí dâng cao biến thành một con rồng vô cùng sống động, Nghịch Lân đao pháp không có lực công kích,
nhưng con rồng nó biến hóa ra thì lại mang khí thế hiên ngang.
Dùng đao này để kết thúc cảnh quay đi!
Dưới sự khống chế của Tống Thư Hàng, đao khí chân long thuần phòng ngự đánh về phía Bạch Tôn Giả/ Đao khí chân long cuốn lấy nhân vật chính Lăng Dạ do Bạch Tôn Giả thủ vai.
Bạch Tôn Giả phối hợp kêu lên đau đớn:
– A A A A!
Cao Thăng sư huynh cười lạnh:
– Còn chưa nhận thua sao? Lăng Dạ!
– Tuyệt… không… Lăng Dạ bị đao khí chân long cuốn lấy cắn răng nói.
– Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vậy thì cứ chuẩn bị một tháng không xuống được giường đi!
Cao Thăng sư huynh nói một câu phũ phàng.
Nói xong, Cao Thăng sư huynh tiến lên phía trước, bắt đầu công cuộc treo Lăng Dạ lên đánh đầy tàn nhẫn… Giờ khắc này đây, cả Tống Thư Hàng và Bạch Tôn Giả đều chìm trong vai diễn của mình.
Hai người càng diễn càng ăn ý.
Cảnh này hay tuyệt cú mèo!
… Lúc này, các vị tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 ngồi ở thính phòng đều ngu mặt ra.
Đặc biệt là Bắc Hà Tán Nhân, hắn cứ đần mặt nhìn Tống Thư Hàng ngồi bên cạnh mình.
Từ đầu hắn đã thấy lạ rồi!
Nhưng bây giờ thì hắn có thể khẳng định rằng, Tống Thư Hàng ngồi bên cạnh hắn là con rối kia.
“Còn người lên đài là bản thân Tống Thư Hàng tiểu hữu hả? Thế rốt cuộc là Thư Hàng tiểu hữu muốn chơi trò gì?” Bắc Hà Tán Nhân phát hiện ra mình chẳng hiểu Thư Hàng tiểu hữu nghĩ cái gì nữa rồi.
Bình luận