– Vì sao con Long Ma cơ bắp này lại ở chỗ Bạch tiền bối ngài thế?
Tống Thư Hàng thật muốn quỳ, con Long Ma cơ bắp này trước đây không ai bì nổi, luôn mồm nói là đã khóa chặt Tống Thư Hàng, còn muốn từ Cửu U đến Hoa Hạ, vì sao lại ở trong tay Bạch Tôn Giả, còn bị luyện chế thành hổ phách thế này?
Ngư Kiều Kiều, Tạo Hóa Pháp Vương cũng tò mò nhìn về phía Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả chậm rãi nói:
– Ờm, chuyện là như vầy… Lần này lúc ta từ cái “di tích thời đại cũ” kia đi ra, bởi vì trước đó đã đưa Lưu Tinh kiếm cho Thư Hàng tiểu hữu độ kiếp cho nên ta không có phi kiếm.
Tống Thư Hàng gật đầu, nhưng mà Long Ma cơ bắp với Bạch Tôn Giả không có phi kiếm thì liên quan quái gì đến nhau chứ?
– Sau đó ta chỉ muốn tìm một cành cây tươi mới để luyện chế “phi kiếm dùng một lần”. Tiếp đó, một gốc liễu yêu đến từ Cửu U xuất hiện trước mặt ta.
Bạch Tôn Giả cười ha ha nói.
– Chính là cây liễu yêu bị Bạch tiền bối di chuyển đấy sao?
Tống Thư Hàng hỏi, dưới vận may đáng sợ của Bạch tiền bối, cây liễu yêu đến từ Cửu U đã chuyển hàng tới cửa à?
– Ừm, chính là nó. Sau lại vì cây liễu yêu này nên ta và Bạch Hạc Chân Quân không cẩn thận tiến vào thế giới Cửu U. Sau đó thì gặp được con Long Ma này đây. Ừm… khi ta tiến vào thế giới Cửu U, tốc độ ngự kiếm phi hành quá nhanh không phanh lại được, nên một kiếm đâm nó chết queo rồi.
Bạch Tôn Giả thản nhiên nói.
Không phanh được, một kiếm đâm nó chết queo rồi… đâm chết queo… đâm chết queo. Tưa như lúc bước đi không cẩn thận giết chết một con sâu vậy.
Tống Thư Hàng và Hiến Công Cư Sĩ liếc nhau một cái lần nữa, hốc mắt hai người đồng thời ươm ướt.
Rất muốn khóc, lần này thật sự rất muốn khóc.
Hai người bọn họ phí hết tâm tư, nào là bẫy rập, lấy thân làm mồi nhử, lại mời hàng loạt cao thủ tới, chỉ vì bắt được con Long Ma cấp bậc chân quân lục phẩm này, nhưng bọn họ thật không sao ngờ nổi, khi bọn họ phí hết tâm tư muốn bắt Long Ma thì con Long Ma đáng thương này đã bị Bạch Tôn Giả dùng một kiếm đâm chết queo rồi.
Hiến Công Cư Sĩ cười khổ:
– Rốt cuộc trước kia chúng ta cực khổ như vậy là vì cái gì chứ?
Tống Thư Hàng đáp lại nụ cười gượng.
Ngư Kiều Kiều bên cạnh an ủi:
– Bao vất vả của Hiến Công tiền bối không có uổng phí. Chí ít cũng có rất nhiều “tà ma Cửu U” bị Tống Thư Hàng hấp dẫn tới, đúng lúc tham gia diễn xuất, giúp bọn ta hoàn thành một cảnh phim “Không Vân phái bị diệt” mà.
Hiến Công tiền bối nghe đến đó thì càng đau lòng hơn, những hứa hẹn lớn hắn đã bỏ ra để mời nhiều đạo hữu như vậy tới trợ trận, vây giết tà ma, cũng không phải đến để quay phim mà!
Con mồi của hắn và Thư Hàng tiểu hữu “chưa ra trận đã tèo”, còn chưa ra khỏi Cửu U đã bị Bạch Tôn Giả chém chết tại cửa thế giới Cửu U. Hơn nữa, con Long Ma này bị Bạch Tôn Giả phong ấn thành hổ phách, “huyết dịch” của Long Ma liệu có bị sao không? Còn dùng được nữa không?
– Các ngươi có muốn con Long Ma này không?
Bạch Tôn Giả mỉm cười hỏi.
Nụ cười này của Tôn Giả quả thật cứ như thiên sứ ấy.
– Nếu muốn, ta có thể cho các ngươi.
Bạch Tôn Giả tiếp tục nói:
– Mặc dù bị ta dùng pháp thuật biến thành hổ phách, nhưng chỉ cần ta giải trừ pháp thuật, con Long Ma này sẽ như lúc bị ta giết vậy, bảo đảm không quá hạn.
Lúc Hiến Công Cư Sĩ nghe đến đó thì cảm thấy có chút xấu hổ. Cái tẩu thuốc trong miệng hắn phun ra một đống khói trắng.
Hắn và Bạch Tôn Giả gần như là đạo hữu cùng thời đại, nếu không phải năm đó bom nguyên tử nổ trên đỉnh đầu hắn thì hiện tại có khi hắn cũng là một vị nhân vật cấp Tôn Giả, hoặc là bế quan trùng kích vào cấp bậc Tôn Giả rồi.
Cho nên trong tình huống thế này, lúc Bạch Tôn Giả hỏi thăm “Các ngươi muốn hay không”, trong đầu Hiến Công Cư Sĩ bắt đầu suy tư, phải dùng thứ gì để trao đổi đồng giá bộ thi thể Long Ma này với Bạch Tôn Giả đây?
Hiến Công Cư Sĩ da mặt mỏng, tiết tháo cao.
Nhưng Tống Thư Hàng bên cạnh lại không băn khoăn nhiều vậy, thiếu một cái là thiếu, thiếu hai cái cũng là thiếu. Đến lúc đó hắn còn muốn hỏi mượn Bạch Tôn Giả “rất nhiều rất nhiều” linh thạch đây này. Cho nên, có nhiều thêm một bộ thi thể Long Ma thì có sao đâu chứ?
Lại nói, hắn thật sự rất cần bộ thi thể Long Ma này để giải quyết vấn đề thể chất quá thấp, tinh thần lực quá mạnh của mình.
Cho nên Tống Thư Hàng đáp ngay không cần suy nghĩ nhiều:
– Muốn, đương nhiên muốn rồi!
– Được, vậy tặng ngươi đó.
Bạch Tôn Giả sảng khoái ném Long Ma cho Tống Thư Hàng.
– Cảm ơn Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng tiếp nhận thi thể Long Ma, nói:
– Coi như ta mượn Bạch tiền bối nhé!
– Cũng được.
Bạch Tôn Giả gật đầu nói.
Hiến Công Cư Sĩ bên cạnh:
– …
– Hiến Công tiền bối, Long Ma tới tay, Long Ma dược tề của chúng ta có ngon lành rồi!
Tống Thư Hàng ôm thi thể Long Ma, đặt nó vào trong tay Hiến Công Cư Sĩ.
Hiến Công Cư Sĩ nhận lấy bộ thi thể Long Ma kia. Một lát sau, hắn cắn răng nói:
– Nguyên một bộ tinh huyết Long Ma có thể luyện chế ra rất nhiều Long Ma dược tề, đoán chừng ít nhất có thể luyện ra ba mươi phần “Long Ma dược tề”, đến lúc đó Thư Háng tiểu hữu, chúng ta chia năm năm, mỗi người mười lăm phần cũng đủ để ngươi và ta loại bỏ tai họa ngầm thể chất và tinh thần lực chênh lệch quá lớn. Ngoài ra, da rồng, xương rồng trên cơ thể Long Ma đều có thể luyện chế bảo vật. Phàm là bảo vật luyện ra được ta và ngươi cùng chia đôi!
Tống Thư Hàng xua tay nói:
– Hiến Công tiền bối ngài khách khí quá rồi, chỉ cần dựa theo lời trước đó, chia cho ta một phần máu Long Ma là được.
– Không, tình huống hiện tại khác với trước đó.
Hiến Công Cư Sĩ nói:
– Giả thuyết trước đó là ta “bắt được” Long Ma. Nhưng bây giờ là ngươi giao Long Ma hoàn chỉnh cho ta.
Tống Thư Hàng:
– …
Đây là Bạch Tôn Giả giao cho chúng ta mà?
– Vậy cứ quyết định thế đi. Đúng rồi, cũng xin Bạch đạo hữu giải trừ pháp thuật trên thân Long Ma, ta đây lập tức mang Long Ma đi xử lý khí tức Cửu U trên người nó. Sau khi xử lý xong thì thuận tiện chế thuốc luôn.
Hiến Công Cư Sĩ lại nói.
Bạch Tôn Giả gật đầu:
– Được.
Kỳ thật con Long Ma này vốn chính là tiền lương diễn viên mà Bạch Tôn Giả chuẩn bị thanh toán cho Hiến Công Cư Sĩ và Tống Thư Hàng.
Có điều chuyện đã phát triển thành một màn trước mắt, Bạch Tôn Giả cũng lười giải thích. Dù sao “máu Long Ma” mà Tống Thư Hàng tiểu hữu và Hiến Công Cư Sĩ muốn đều có thể lấy được, xử lý con Long Ma này như thế nào tùy bọn họ quyết định.
Bạch Tôn Giả sảng khoái giải trừ hổ phách trên người Long Ma. Hiến Công Cư Sĩ thu hồi thi thể Long Ma rồi tạm biệt mọi người.
Hắn còn muốn đi chào hỏi với nhóm người mình mời tới giúp đỡ, lại phân phối thi thể mấy con tà ma lục phẩm, còn có số lượng lớn ngũ phẩm, tứ phẩm cho nhóm vây giết.
Những thi thể này đều là chiến lợi phẩm thuộc về Hiến Công Cư Sĩ và nhóm người hắn mời tới giúp đỡ.
Cư Sĩ còn có thể dùng một bộ phận chiến lợi phẩm để trả lại ân tình cho nhóm người tới giúp đỡ kia. Thân thể tà ma ngũ phẩm, lục phẩm rất quý giá đó.
…
Sau khi Hiến Công Cư Sĩ vui vẻ rời đi, Tống Thư Hàng lại nghĩ tới một chuyện. Hắn lấy Thông Nương và Ngộ Đạo thạch ra từ trong “túi thu nhỏ một tấc”.
– Bạch tiền bối, ngài có biện pháp nào gỡ gốc hành yêu này từ Ngộ Đạo thạch xuống không?
Tống Thư Hàng dò hỏi, lần này Thông Nương giúp hắn ơn lớn, Thư Hàng tính trả tự do cho cô.
Bạch Tôn Giả nói:
– Dùng sức nhổ một phát không phải là rút ra được rồi à?
– Vậy sẽ làm gốc hành yêu bị thương mất đúng không?
Tống Thư Hàng hỏi.
Bạch Tôn Giả hỏi ngược lại:
– Ngươi muốn tách cô ta khỏi Ngộ Đạo thạch mà không làm cây hành yêu bị thương ư?
– Đúng vậy.
Tống Thư Hàng gật đầu nói.
Bạch Tôn Giả nói:
– Ta hiểu rồi, vậy giao cho ta thử xem. Có điều ta cũng không bảo đảm có thể gở Thông Nương ra khỏi Ngộ Đạo thạch.
– Được ạ, Bạch tiền bối ngài thử xem đi.
Tống Thư Hàng giao Thông Nương và Ngộ Đạo thạch cho Bạch Tôn Giả.
Bạch Tôn Giả nâng Ngộ Đạo thạch nghiên cứu một lát.
– Ta rót linh lực vào trong hành yêu, cường hóa gốc rễ của cô ta, lại thử lần nữa xem có thể dưới điều kiện tiên quyết không làm tổn hại “Ngộ Đạo thạch” mà lôi cô ta ra ngoài hay không.
Bạch Tôn Giả nói.
Sau đó Bạch tiền bối bèn rót linh lực của mình vào gốc rễ Thông Nương cho đến khi gốc rễ của cô hình thành một tầng bảo hộ linh lực, tiếp đó hắn đưa tay nhẹ nhàng kéo một phát, thử kéo cô ra khỏi Ngộ Đạo thạch.
Lúc Bạch Tôn Giả nhẹ nhàng kéo một phát, Thông Nương đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn:
– Không được, không muốn, đừng vậy mà.
Tống Thư Hàng lên tiếng an ủi:
– Đau sao? Đau thì nhịn xíu đi, chỉ cần rút cô ra khỏi Ngộ Đạo thạch…
Hắn vừa nói được nửa câu thì trong tay Bạch Tôn Giả có thêm một búp hành.
– Mầm hành gãy mất rồi sao?
Ngư Kiều Kiều bên cạnh lên tiếng hỏi.
Tạo Hóa Pháp Vương tò mò thò đầu sang:
– Í? Mầm hành không gãy mà.
Lúc này Tống Thư Hàng lại phát hiện rõ ràng trong tay Bạch Tôn Giả nắm lấy một đoạn mầm hành, nhưng mầm hành của Thông Nương vẫn tồn tại như cũ, chỉ là mầm hành của cô ta trở nên càng xanh non hơn chút.
Đoạn mầm hành trong tay Bạch Tôn Giả kia dường như chính là Thông Nương “lột xác”!
Tống Thư Hàng nhìn mầm hành trong tay Bạch Tôn Giả, ngó lại ngó, ngửi lại ngửi, không sai, chính là búp hành Thông Nương mấy trăm tuổi không vào đâu được!
Vậy rốt cuộc Thông Nương xảy ra chuyện gì?
Bạch Tôn Giả:
– Nếu không ta thử một lần nữa?
Tống Thư Hàng:
– Được.
Ngư Kiều Kiều:
– Để ta chuẩn bị kỹ pháp thuật trị liệu phòng ngừa ngộ nhỡ.
Thông Nương:
– Không muốn, không muốn! Sẽ đau lắm đó, không muốn thử đâu, để ta sống trên Ngộ Đạo thạch làm một gốc hành an tĩnh đi mà.
Đáng tiếc dưới sự tò mò của Bạch Tôn Giả, Thông Nương không có lực phản kháng.
Bạch Tôn Giả rót linh lực vào thân thể Thông Nương lần nữa, tiến vào rễ hành của cô ta, hình thành tầng bảo hộ. Tiếp đó Bạch Tôn Giả lại duỗi tay nắm lấy Thông Nương, nhẹ nhàng nhổ một phát.
Lần này, Tống Thư Hàng, Ngư Kiều Kiều, Tạo Hóa Pháp Vương đều nhìn chằm chằm, rốt cuộc thấy rõ ràng!
Tựa như một thanh kiếm sắc bén, à không, phải nói là hành sắc bén ra khỏi vỏ, búp hành trong lòng bàn tay Bạch Tôn Giả lại bị rút ra một mầm hành mới!
– A a a, đau đau đau, chết mất thôi…
Thông Nương kêu thảm, mầm hành mới sinh đau đớn run rẩy.
Mầm hành mới xanh tươi mơn mởn, lắc lư trong gió.
Ngoại trừ màu sắc mầm hành trở nên non hơn một chút, mầm hành của Thông Nương không có biến hóa khác!
– Ta hiểu rồi, có phải Thông Nương này nắm giữ loại thiên phú “tái sinh siêu tốc” không?
Ngư Kiều Kiều nói.
Bình luận