Tống Thư Hàng vẫn bị kén đè như cũ, Bạch Tôn Giả còn chưa thức dậy.
Các thành viên trong đoàn làm phim Jacob đã đi đến địa điểm quay phim, bắt đầu dựng cảnh.
Lệ Chi Tiên Tử là nhân vật nữ chính trong cảnh quay tiếp theo nên cũng đi đến trường quay. Hầu hết các đạo hữu trong nhóm Cửu Châu số 1 đều đi đến trường quay.
Chỉ có Ngư Kiều Kiều, Diệp Tư và Bạch Hạc Chân Quân vẫn còn ở lại làm bạn với Tống Thư Hàng.
Bạch Hạc Chân Quân ở lại là vì phải bảo vệ hai cái kén.
Ngư Kiều Kiều ở lại là vì gần đây cảnh giới có lĩnh ngộ, cho nên muốn theo sát Tống Thư Hàng để hưởng chùa Ngộ Đạo thạch, tăng cường hiệu quả lĩnh ngộ và tu luyện của bản thân.
Còn Diệp Tư là do tò mò mới ở lại với Tống Thư Hàng, tiếp tục học chữ hán giản thể. Hiệu suất học tập của cô rất kinh khủng, chỉ trong thời gian ngắn đã nắm vững phần lớn từ vựng cơ bản.
…
– Khi nào mới bắt đầu quay phim vậy chứ?
Tống Thư Hàng thở dài nói. Thật ra thì bị kén lớn đè cũng không có gì nhưng mà nơi này chính là quảng trường của Bạch Vân thư viện đấy.
Thỉnh thoảng lại thấy đệ tử Nho gia xuất hiện, sau đó sẽ có một số đệ tử Nho gia vây xem kén lớn cùng Tống Thư Hàng.
Vây xem thì cũng thôi đi, Tống Thư Hàng cảm giác gần đây da mặt mình dầy thật đấy, dù bị vây xem cũng không khiến hắn bất an.
Chỉ là đám thư sinh đầy chất thơ ca văn học này vừa đứng một bên xem hắn, vừa bày ra vẻ mặt thi hứng dào dạt là cớ làm sao?
Ngư Kiều Kiều đáp:
– Dựng cảnh, bố trí máy quay đều cần chút thời gian.
Diệp Tư đứng bên cạnh Tống Thư Hàng, lên tiếng dò hỏi:
– Đúng rồi Thư Hàng, tóc ngươi dài nhanh thật đấy nhưng sao lông mày vẫn không thấy đâu?
– Lông mày thế này là có nguyên nhân. Ta mới độ kiếp cách đây không lâu, lông mày là bị thiên kiếp đốt trụi.
Tống Thư Hàng thở dài sầu não:
– Sau đó lại đi đóng bộ phim này, lúc ấy các tiền bối trong nhóm Cửu Châu số 1 cảm thấy ta không có lông mày lại rất thích hợp với nhân vật Cao Thăng sư huynh, vì vậy vẫn không vẽ lông mày lên.
Diệp Tư tò mò hỏi tiếp:
– Vậy còn tóc thì sao? Sao lông mày cháy trụi mà tóc lại không bị cháy?
– Ha ha, tóc dài thế này là vì ta học được một pháp thuật rất cao minh từ chỗ Tạo Hóa tiền bối.
Tống Thư Hàng đắc ý vênh váo nói.
Diệp Tư:
– Pháp thuật gì?
– Tăng Phát thuật!
Tống Thư Hàng giải thích:
– Dù có bị trọc đầu, chỉ cần sử dụng Tăng Phát thuật là có thể làm cho tóc mọc ra ngay. Nhưng mà pháp thuật này không dễ khống chế lắm, có lúc chỉ có thể khiến tóc mọc ra một đoạn ngắn ngủn nhưng có lúc chỉ mới thi triển một lần mà tóc đã mọc dài ra một cách điên cuồng rồi.
– Nghe thú vị quá nhỉ! Thư Hàng, bây giờ ngươi thi triển một lần cho ta xem thử nhé?
Diệp Tư hiếu kỳ nói.
Dù sao còn một lúc nữa mới quay phim, mà Bạch tiền bối cũng sẽ không đi ra ngay. Giờ đang rãnh rỗi không có gì làm, vậy thì thử một chút cũng được.
– Được rồi, vậy ta sẽ dùng một lần cho các ngươi nhìn một chút.
Tống Thư Hàng nói.
Sau đó hắn lập tức thi triển Tăng Phát Thuật.
Tính tới nay, lúc hắn sử dụng Tăng Phát Thuật, vẫn không hề xảy ra tình huống nào quá khoa trương.
Nhưng lần này, không biết có phải là do dựa vào Bạch Tôn Giả quá gần hay không, mà hiệu quả của Tăng Phát Thuật lại xuất sắc đến mức không tưởng.
Mái tóc đen không ngừng mọc dài ra, dài ra! dài ra!
– Này, Kiều Kiều, Diệp Tư, hình như Tăng Phát thuật lần này có gì đó sai sai thì phải?
Tống Thư Hàng dò hỏi.
Ngư Kiều Kiều:
– Tóc của ngươi còn đang tiếp tục dài ra, vẫn chưa chịu dừng lại nữa. Cộng thêm độ dài vốn có, tóc người giờ đã dài hơn ba thước rồi đấy.
Tóc dài hơn ba thước? Thật không thể tin được, còn dài hơn thân thể của Tống Thư Hàng cả thước, mà càng khủng bố hơn là mái tóc vẫn còn đang dài ra.
Diệp Tư bổ sung nói:
– Sắp được ba thước rưỡi rồi.
Ngư Kiều Kiều:
– Vẫn còn đang tiếp tục dài ra cơ đấy, cứ dài ra mãi thế này, ta cảm thấy hơi sợ rồi nhé.
– Nhưng mà ta không thể khống chế cho nó dừng lại được. Hiệu quả của Tăng Pháp Thuật là ngẫu nhiên, dài hay ngắn, ta vốn dĩ không khống chế được. Chỉ có thể trông mong tình trạng này mau dừng lại thôi.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười nói.
Cuối cùng thì hiệu quả của Tăng Phát Thuật cũng ngừng lại. Lúc này, tóc của Tống Thư Hàng đã dài gần năm thước, nếu kéo thẳng ra thì sẽ cao đến gần hai tầng lầu.
Tống Thư Hàng:
-…
Hắn thở dài nói:
– Tóc dài quá mức rồi, Diệp Tư, giúp ta cắt ngắn lại đi.
– Được thôi.
Diệp Tư nhìn mái tóc thật dài của Tống Thư Hàng, ngón tay khép lại thành kiếm, chuẩn bị giúp Tống Thư Hàng cắt bỏ mái tóc dài này.
Nhưng ngay lúc này, Ngư Kiều Kiều đột nhiên ngăn lại:
– Diệp Tư… sư tỷ, chờ một chút!
Diệp Tư:
-?
– Tóc dài thế này, chờ lát nữa rồi cắt. Dù sao cũng chưa bắt đầu quay phim mà, ta vừa mới nghĩ ra một ý tưởng!
Ngư Kiều Kiều nói.
– Hả?
Tống Thư Hàng đột nhiên có dự cảm xấu.
– Ví dụ như… thế này chẳng hạn!
Ngư Kiều Kiều trải tóc của Tống Thư Hàng thành hình quạt, sau đó là hình trăng lưỡi liềm, sắp xếp chúng theo chiều kim đồng hồ.
Diệp Tư tò mò hỏi:
– Đây là cái gì?
– À, Ta cũng không biết nữa, chẳng qua cảm thấy làm thế này sẽ rất thú vị.
Ngư Kiều Kiều trả lời. Lúc nói chuyện, cô lấy điện thoại di động ra, chụp cho Tống Thư Hàng mấy tấm.
Tống Thư Hàng:
-…
Sao cảnh này nhìn quen mắt thế nhỉ?
– Chao ôi, Tống Thư Hàng không có lông mày nhìn quái dị quá. Thư Hàng, ngươi có “Tăng lông mày thuật” không?
Ngư Kiều Kiều hỏi.
– Sao có pháp thuật như vậy được chứ!
Tống Thư Hàng phiền chán nói:
– Hơn nữa, nếu muốn lông mày thì cứ vẽ lên là được rồi.
Ngư Kiều Kiều:
– Xin lỗi nha, mặc dù người ta là ngư yêu nhưng người ta không có lông mày.
Cô nói xong lại quay đầu nhìn Diệp Tư.
– Ta không vẽ lông mày lâu lắm rồi.
Diệp Tư khẽ lắc đầu. Bây giờ cô đã là linh quỷ rồi mà, linh quỷ không cần trang điểm.
Tống Thư Hàng:
-…
– Thôi bỏ đi, mặc dù không có lông mày nhìn hơi kỳ quái nhưng cứ chụp thếm mấy tấm nữa đi.
Ngư Kiều Kiều nói.
Một lát sau.
Ngư Kiều Kiều lại dùng mái tóc dài của Tống Thư Hàng tạo ra hình con cua. Lức này mới phát hiện, mặc dù Ngư Kiều Kiều chỉ có hai móng vuốt nho nhỏ nhưng chúng lại rất khéo léo linh hoạt.
Ngoài con cua, cô còn thử tạo thành đủ loại hình dạng như cá kiếm, thuồng luồng, tôm hùm…
Mái tóc dài đến năm thước của Tống Thư Hàng đã trở thành công cụ để cô thỏa sức phát huy tài năng hội họa. Mỗi khi tạo ra được một hình dáng mới, cô sẽ chụp cho Tống Thư Hàng mấy tấm để làm kỷ niệm.
Lát sau, Diệp Tư cảm thấy chơi như vậy rất thú vị nên cũng gia nhập vào hàng ngũ tạo hình bằng tóc.
Diệp Tư còn khéo tay hơn cả Ngư Kiều Kiều, thậm chí cô có thể dùng mái tóc thật dài kia để vẽ ra cả một cung điện.
– Diệp Tư sư tỷ, kỹ thuật của ngươi thật cao siêu.
Ngư Kiều Kiều cầm điện thoại không ngừng tách tách tách:
– Ngày khác, ta có thể dùng mấy hình này để tạo thành một meme.
Tống Thư Hàng:
-…
Cuối cùng thì hắn cũng đã nhớ ra hắn gặp cảnh này khi nào rồi.
Trước đây không lâu, hắn cùng với Vũ Nhu Tử cô nương cũng đã dày vò Bạch tiền bối đột nhiên bế quan không tỉnh giống như thế này. Nào là búi tóc, nào là cột đuôi ngựa, nào là cột hai chùm.
Đây là bị báo ứng sao?
…
Lúc này, trên bầu trời bỗng có đao mang lóe lên, đao mang dừng lại phía trên đỉnh đầu bọn Tống Thư Hàng một lát, sau đó đáp xuống một chỗ gần quảng trường.
Là Tô thị A Thất và Tô thị A Thập Lục.
Sau khi đáp xuống, A Thất và A Thập Lục cùng đi về phía Tống Thư Hàng:
– Thư Hàng tiểu hữu, vẫn chưa bắt đầu quay hả? Với lại, ngươi đang chơi trò gì đấy?
– A Thất tiền bối, A Thập Lục, hai người tới rồi.
Tống Thư Hàng cười vẫy tay chào:
– Đoàn làm phim của đạo diễn Jacob đã đến trường quay rồi, đang làm công tác chuẩn bị trước khi quay. Còn bây giờ ta đang… như ngài thấy đấy, ta bị trấn áp, không thoát ra được.
– Trấn áp ư?
Tô thị A Thập Lục tò mò nhìn kén lớn trên người Thư Hàng.
– Không dời cái kén này đi được sao?
Tô thị A Thất tiến lên một bước, đưa tay ôm lấy kén lớn:
– Mặc dù nhìn rất lớn nhưng hẳn là không nặng mới đúng chứ.
Một lát sau…
Tô thị A Thất phất tay nói:
– Kén này nặng quá, không dời đi được. Ai ở trong đó thế?
– Là Bạch tiền bối.
Tống Thư Hàng thất vọng tràn trề.
Tô thị A Thập Lục hiếu kỳ hỏi:
– Sao Bạch tiền bối lại trấn áp ngươi?
Tống Thư Hàng khóe miệng co quắp:
– Bởi vì Bạch tiền bối không chịu thức dậy, không chịu chui ra khỏi kén cho nên… ta đã ôm kén lắc hai cái để đánh thức ngài ấy… Kết quả là tạo thành cảnh tượng như các ngươi đang thấy đấy.
– Ha ha, Thư Hàng tiểu hữu, ngươi thật biết tìm đường chết đấy.
Tô thị A Thất bật cười nói.
Lúc này, Tô thị A Thập Lục ngồi xổm bên cạnh Tống Thư Hàng, lấy ra một tấm “thiếp mời” đưa cho hắn:
– Thư Hàng, cho ngươi này. Đây là thiếp mời tham dự Thực Tiên yến, phía trên có ghi rõ tên ngươi đấy.
Đây là thứ mà lúc trước Tô thị A Thất đã đáp ứng đưa cho Tống Thư Hàng.
– Cám ơn nhé.
Tống Thư Hàng đưa tay nhận lấy thiếp mời. Đồng thời, hắn lại từ trong “túi thu nhỏ một tấc” lấy ra Long Ma Dược Tề đưa cho A Thập Lục:
– Thập Lục, cái này cho cô.
– Đây là cái gì thế?
Tô thị A Thập Lục hỏi.
– Long Ma dược tề biến dị, sau khi uống vào sẽ phun tơ kết kén.
Tống Thư Hàng cười hắc hắc nói.
Tô thị A Thập Lục:
– Kết ra kén giống như cái kén của Bạch Tôn Giả vậy hả?
– Ừ, giống vậy đấy. Cho nên trước khì dùng dược tề này, tốt nhất là cô nên học được cách kết kén.
Tống Thư Hàng nhắc nhở.
Tô thị A Thập Lục:
-…
– Nhưng mà dược hiệu tuyệt lắm, có thể tăng mạnh thể chất của người dùng.
Tống Thư Hàng lại nói.
Tô thị A Thập Lục:
– Dùng xong cả người đều là cơ bắp giống như ngươi vậy hả?
– Tình huống của ta là trường hợp đặc biệt, ha ha. Diệt Phượng tiền bối, Tuyết Lang Động Chủ và Bạch Hạc Chân Quân cũng đã dùng Long Ma Dược Tề này nhưng cả ba người bọn họ đều không mắc phải triệu chứng cơ bắp phình to. Vậy nên cô cứ yên tâm dùng đi.
Tống Thư Hàng nói tiếp:
– Thể chất được tăng cường sẽ giúp ngươi độ kiếp, trùng kích vào cảnh giới tứ phẩm thuận lợi hơn.
Tô thị A Thập Lục nhận lấy Long Ma Dược Tề:
– Cám ơn nhé, thuốc này quả thật rất có ích với ta, ta không khách khí nhận lấy vậy!
Đúng lúc cô cần phải tăng cường thể chất của mình.
Đợi đến khi Tống Thư Hàng đi đến linh mạch của Thiên Hà Tô thị tu hành, cô sẽ tìm cơ hội bù đắp phần ân tình này.
– Không cần khách khí.
Tống Thư Hàng cười nói.
Tô thị A Thập Lục:
– Ngoài ra, Thư Hàng…
– Thư Hàng tiểu hữu, sắp bắt đầu quay rồi, Bạch Tôn Giả vẫn chưa rời giường sao?
Xa xa, Bắc Hà Tán Nhân bước nhanh tới, cất giọng gọi Tống Thư Hàng.
– Cuối cùng cũng đến lúc quay rồi sao? Ta gọi Bạch tiền bối dậy ngay đây.
Tống Thư Hàng bật cười ha ha.
Bình luận