Uống gần hết một bình Long Ma dược tề, Tống Thư Hàng hoài nghi không biết đến lúc mình phá kén chui ra thì cơ thể có trở nên đáng sợ giống Hulk hay không nữa?
Sau khi ngủ sâu, Tống Thư Hàng không còn bị con rối Mặc môn kéo vào mộng cảnh quái lạ, cũng không chịu ảnh hưởng của tinh thần lực và không còn nhập mộng nữa, hắn ngủ thật yên ổn.
Lần này hắn đã ngủ một giấc vô cùng sảng khoái, chất lượng giấc ngủ ở trong kén thật là tốt.
Sau khi tỉnh dậy, Tống Thư Hàng ngáp một cái đầy lười nhác:
– Lâu lắm rồi không được ngủ ngon như thế, nằm ngủ trong kén thoải mái thật đấy, chẳng trách Bạch tiền bối cứ nằm lì trong kén không chịu ra ngoài.
Đúng lúc này, giọng nói của Tô Thị A Thập Lục truyền từ bên ngoài vào:
– Thư Hàng, ngươi tỉnh rồi à? Nếu như tỉnh rồi thì mau chui ra đi, vừa hay kịp giờ ăn sáng.
– Còn kịp giờ ăn sáng hả? Mình ngủ ít thế thôi à?
Tống Thư Hàng nói bằng giọng đầy nghi hoặc, hắn cứ cảm thấy bản thân ngủ rất lâu rồi chứ.
– Ha ha.
Giọng nói của Ngư Kiều Kiều truyền từ ngoài kén vào:
– Ngủ ít thế thôi à? Ngày mà ngươi ngủ thiếp đi là ngày 13 tháng 8, hôm đó chúng ta còn ở trong Bạch Vân Thư Viện của Nho gia, được đệ tử Nho gia chào đón nồng nhiệt. Mà hôm nay đã là ngày 18 tháng 8 rồi. Ngươi đã ngủ hơn năm này rồi đấy, Bá Đao tiểu hữu ạ!
Không thể không nói một chút, đạo hiệu Bá Đao này của Tống Thư Hàng đã truyền khắp Nho gia rồi.
– Hả??
Tống Thư Hàng trợn trừng mắt, trên mặt đầy vẻ không thể tin, hắn chỉ ngủ có một giấc thôi mà đã hơn năm ngày rồi á?
Đáng sợ quá!
Cái kén này thật là đáng sợ, ngủ ở trong này không cẩn thận sẽ nghiện mất.
Tống Thư Hàng hỏi:
– Thế bây giờ ta đang ở đâu? Bộ phim điện ảnh của chúng ta quay đến đâu rồi?
– Hôm qua đã quay xong cả rồi, bây giờ đang làm mấy công tác hậu kỳ như biên tập, xử lý các phân cảnh, chèn nhạc nền…
Tô Thị A Thập Lục đáp, đợi sau khi phim được làm xong, cô và Tô Thị A Thất sẽ rời khỏi đoàn làm phim để chuẩn bị độ kiếp.
– Nói thế là ta đã bỏ qua tất cả các phân cảnh phía sau rồi à?
Tống Thư Hàng thở dài rồi lại hỏi:
– Đúng rồi A Thập Lục, đống giấy phép lái xe đó của ta được quay vào trong phim chưa thế?
Nói ra thì lúc đầu sở dĩ hắn nảy ra ý tưởng quay một bộ phim điện ảnh là do mấy cái giấy phép lái xe kia trót bị ba Tống nhìn thấy.
Lúc mới đầu, Tống Thư Hàng chỉ muốn làm một bộ phim điện ảnh nhỏ kiểu như phim ngắn gây cười do một nhóm bạn thân quay cho vui rồi up lên mạng ấy.
Nhưng sau này, vì để di chuyển lực chú ý của Bạch Tôn Giả, Tống Thư Hàng đề nghị làm một bộ phim điện ảnh cho Bạch Tôn Giả. Kết quả là tất cả các tiền bối của nhóm Cửu Châu số một đều nhảy vào.Việc quay phim điện ảnh này càng chơi càng lớn, giống như lăn bóng tuyết vậy.
Bây giờ bộ phim điện ảnh tạm lấy tên là Cuộc Chiến Mạt Pháp này giống như một con ngựa thoát cương, hoàn toàn không chịu sự khống chế của Tống Thư Hàng nữa, các vị tiền bối càng chơi càng vui, biến nó trở thành một bộ phim điện ảnh còn hoành tráng hơn cả mấy phim bom tấn nữa.
Ngư Kiều Kiều đáp:
– Ừm, yên tâm đi, mấy cái đạo cụ kia đều dùng rồi. Lúc vừa bắt đầu phim, theo như kịch bản mà bạn thân Cao Mỗ Mỗ của ngươi viết, trong phân cảnh ở thành phố có một tên con nhà giàu ăn chơi trác táng, hắn ta lái xe không cẩn thận đụng trúng nam chính Lăng Dạ đang say rượu. Kết quả là Lăng Dạ không sao, còn tên ăn chơi trác táng kia thì lại chết. Đống giấy phép lái xe kia xuất hiện trong cảnh này rồi. Sau đó vì đủ loại lí do trùng hợp, tên ăn chơi này trở thành khí linh của nam chính Lăng Dạ. Ban đầu bạn thân Cao Mỗ Mỗ của ngươi định đích thân diễn vai này, nhưng đến lúc bắt đầu quay thì lại phát hiện ra ảnh trên mấy cái đạo cụ bằng lái xe đó toàn là ảnh của ngươi.
Tống Thư Hàng: …
Vì vai diễn này vốn Tống Thư Hàng định tự mình diễn mà. Nhưng không ngờ tới cuối cùng, hắn lại diễn vai Cao Thăng sư huynh thích tự tìm đường chết kia.
– Vậy sau đó xử lý thế nào?
Tống Thư Hàng hỏi.
– Sau đó hả, sau khi được Bạch Tôn Giả đồng ý, bạn thân Cao Mỗ Mỗ của ngươi đã đổi toàn bộ ảnh trên mấy cái giấy phép lái xe của ngươi thành ảnh của mình rồi.
Ngư Kiều Kiều đáp.
– Á đù!
Tống Thư Hàng không nhịn được bật thốt lên.
Cao Mỗ Mỗ thật sự coi mấy cái bằng lái xe đó là đạo cụ rồi, nhưng vấn đề là đống bằng ấy không phải là đạo cụ mà đều là thật cả đấy.
– Yên tâm đi, sau khi diễn xong, mấy cái giấy phép đó đều được giao cho Tuyết Lang Động Chủ để hắn khôi phục lại như cũ giúp ngươi rồi.
Ngư Kiều Kiều cười ha ha, nói.
Tuyết Lang Động Chủ chuyên môn làm giấy tờ các loại. Tất cả các đạo hữu bế quan vài trăm năm sau khi xuất quan đều có thể tìm Tuyết Lang Động Chủ để làm các loại giấy tờ.
PS: Tuyết Lang Động Chủ còn chuyên kinh doanh đổi linh thạch lấy nhân dân tệ và đô la Mỹ. Một viên linh thạch tam phẩm có thể đổi được rất nhiều tiền.
Lúc này, Tô Thị A Thập Lục nhắc nhở:
– Chuyện phim ảnh lát nữa rồi nói tiếp, ngươi còn không chui ra à?
Nếu như đã tỉnh rồi thì còn nằm lì trong kén làm gì?
– Ừm, ta ra ngay đây. Hai người lùi ra một chút nhé.
Tống Thư Hàng nói. Hắn không phải là Bạch Tôn Giả, không có sức hút lớn như thế.
Nếu như hắn học Bạch Tôn Giả nằm lì trong này không chịu ra, Ngư Kiều Kiều và Tô Thị A Thập Lục chắc chắn không ngại xé rách kén rồi kéo hắn ra đâu.
Sau đó, Tống Thư Hàng dùng tay làm đao, đâm về phía kén lớn.
Một chưởng đánh xuống, rạch ra một khe hở.
Tống Thư Hàng giơ tay lên nương theo khe hở đó mà xé rách cái kén.
Vào đúng lúc Tống Thư Hàng xé rách cái kén, có một mùi hương nồng đậm bay từ trong kén ra.
Mùi thơm này chính là một quả bom mùi hương! Cùng lúc Tống Thư Hàng xé rách cái kén, hương thơm luôn bị phong tỏa trong chiếc kén phun ra ngoài theo kiểu nổ tung.
Chỉ trong thời gian chưa tới một giây, hương thơm phun ra từ trong kén theo cách thức nổ tung này tràn ra khắp căn phòng đặt kén của Tống Thư Hàng rồi cứ thế lan ra rất xa rất xa.
Ở bên ngoài, tuy rằng đã quay xong nhưng vẫn còn mấy đạo hữu của nhóm Cửu Châu số một nhàn rỗi tán phét với nhau, họ đang chuẩn bị đón chào khoảnh khắc bộ phim điện ảnh được sản xuất thành công.
Ví dụ như Hoàng Sơn Chân Quân, Bạch Tôn Giả, Lệ Chi Tiên Tử, cả nhà Tuyết Lang Động Chủ, Bắc Hà Tán Nhân, Diệt Phượng Công Tử, Đậu Đậu…
Tất cả mọi người đều ngửi thấy mùi hương nồng nàn này.
– Mùi thơm nồng nàn quá, mùi hương nồng đậm như thế phát ra từ đâu vậy?
Đậu Đậu hít nhẹ. Năm ngày trôi qua, nó đã hồi phục lại sau khi trúng pháp thuật thiên phú của Diệt Phượng Công Tử rồi.
– Là mùi thơm của đồ ăn, có thể ngửi ra có rất nhiều hương liệu trộn lẫn với nhau, bên trong còn có mùi hành nhàn nhạt nữa.
Tuyết Lang Động Chủ cũng hít mũi.
Một chó một sói này có khứu giác thính nhất trong tất cả những người có mặt ở đây, ngay lập tức chúng ngửi thấy mùi hương này.
– Mùi thơm này khiến ta nhớ tới Thực Tiên yến của Biệt Tuyết Tiên Cơ, trong Thực Tiên yến lần trước, vào khoảnh khắc món chính của Biệt Tuyết Tiên Cơ được mở ra liền có một mùi thơm tràn ra, lấp đầy khoang mũi của tất cả mọi người, chỉ cần ngửi thấy mùi hương này thôi đã cảm thấy Thực Tiên yến đó thật đáng giá!
Bắc Hà Tán Nhân lau nước miếng, nói.
Diệt Phượng Công Tử nhìn Bạch Tôn Giả:
– Bạch tiền bối, có phải ngươi mời Biệt Tuyết Tiên Cơ đến làm một bàn tiệc khao chúng ta không?
Trong tất cả mọi người có mặt ở đây, chỉ có Bạch tiền bối mới có thể mời được vị thực tiên mạnh nhất Biệt Tuyết Tiên Cơ này đích thân ra tay nấu nướng thôi.
Bạch Tôn Giả xoay đầu lại: 0.0
Trên mặt Bạch Tôn Giả viết hai chữ ngơ ngác bằng phồn thể to tướng.
Xem ra không phải là Bạch Tôn Giả rồi.
Hoàng Sơn Chân Quân hít sâu một hơi:
– Chẳng lẽ là có vị tiên trù nào đạt được bước đột phá nào đó chăng?
– Gâu gâu, Hoàng Sơn Chân Quân ngốc quá, mấy người cứ tiếp tục chú ý cắt nối biên tập phim đi, ta đi xem xem vị tiên trù nào đang đột phá.
Đậu Đậu nhảy một cái thật xa, xông về phía phát ra mùi hương.
Thấy Đậu Đậu chạy đi, những thành viên còn lại của nhóm Cửu Châu số một cũng không ngồi yên được nữa, họ đứng lên chuẩn bị đi theo Đậu Đậu.
Đúng lúc này, Bạch Tôn Giả lại xoa cằm, nói:
– Có lẽ không phải là vị tiên trù nào đang nấu ăn đâu.
– Hả? Bạch đạo hữu phát hiện ra điều gì rồi à?
Hoàng Sơn Chân Quân hỏi ngay.
– Ừ, tuy rằng mùi hương này nồng đậm hơn, nhưng nếu cảm ứng kĩ thì vẫn có thể ngửi ra.
Bạch Tôn Giả giải thích:
– Các ngươi không cảm thấy, mùi thơm này rất giống mùi thơm lần trước Tống Thư Hàng tiểu hữu phát ra khi thi triển dị năng Thiệt Trán Liên Hoa sao?
– Nghe Bạch tiền bối nói thế ta cũng thấy giống, chỉ có đều mùi hương đậm hơn mấy lần nên nhất thời chúng ta không liên tưởng nó với thiên phú của Tống Thư Hàng tiểu hữu lại với nhau.
Diệt Phượng Công Tử nói.
Hoàng Sơn Chân Quân cười nói:
– Xem ra Tống Thư Hàng tiểu hữu đã tỉnh lại rồi, sau giấc ngủ năm ngày này, hắn sẽ có thu hoạch gì nhỉ, có đột phá được cảnh giới không?
Diệt Phượng Công Tử cảm thán:
– Thôi ta xin, tốc độ thăng cấp của Tống Thư Hàng tiểu hữu đáng sợ lắm rồi. Chỉ cần nghĩ tới chuyện không lâu sau hắn có thể đuổi kịp cảnh giới của ta thì kẻ làm tiền bối như ta lại cảm thấy có áp lực nặng nề.
– Đi xem đi.
Bạch Tôn Giả nói.
Vì thế, những thành viên còn lại của nhóm Cửu Châu số một cũng đi tới nơi phát ra mùi hương.
Phía bên kia.
Bạn thân của Tống Thư Hàng Cao Mỗ Mỗ cùng Thôn Vân Tăng và mấy người khác đang xem các thành viên trong đoàn phim của đạo diễn Jacob biên tập cắt nối phim. Vị trí căn phòng họ đang ở khá xa nên ngửi thấy mùi thơm kia muộn hơn những người khác.
– Thơm quá, mùi gì vậy nhỉ?
Cao Mỗ Mỗ hít mũi, hắn đột nhiên có cảm giác thèm ăn, bụng sôi ùng ục.
Mấy người nhìn nhau một cái.
– Có phải đến lúc nên đi ăn cơm tổi rồi không.
Thổ Ba đề nghị.
– Ý hay đấy.
Thôn Vân tăng tán đồng.
Xoẹt.
Tống Thư Hàng xé kén, sải bước từ bên trong ra.
Sau đó hắn nhìn thấy gương mặt tràn đầy sự kinh ngạc của Tô Thị A Thập Lục và Ngư Kiều Kiều.
– Xem ra ta lại biến thành một tên to con đầy cơ bắp rồi đúng không?
Tống Thư Hàng cúi đầu nhìn xuống cơ thể của mình.
Ừm, quả thật lại biến thành một gã to con rồi.
Từng khối cơ bắp phồng to lên, cả cơ thể hắn to hơn mấy lần, cường tráng đến mức khiến cho người ta tuyệt vọng.
Điều quan trọng hơn là, màu da của hắn có chút vấn đề.
– Màu xanh lá cây á? Chuyện quái gì thế này?
Tống Thư Hàng kêu lên.
Trước khi kết kén, hắn chỉ than vãn đến lúc đi ra, cơ thể của hắn có khi sẽ trở nên to lớn như Hulk, nhưng vì sao đến cả màu da cũng biến thành màu xanh lá cây hả?
Hắn biến thành Hulk thật hả?
Bình luận