Suy nghĩ một hồi, Tống Thư Hàng đưa tay lục lọi trong túi thu nhỏ một tấc của mình.
– Làm gì thế?
Trong túi thu nhỏ một tấc truyền ra tiếng của Thông Nương.
– Ta muốn tìm khối linh thú tinh, ở không chán quá nên muốn ăn chút gì đó.
Tống Thư Hàng đáp.
– Ngươi đợi một chút, để ta tìm giúp ngươi. Không có chuyện gì thì đừng có thò tay vào lục lọi trong nhà ta, lần nào cũng lật tung nhà ta hết cả lên, có biết là ta thu dọn lại rất cực khổ không hả?
Thông Nương nghiêm túc nói.
– Xin lỗi.
Tống Thư Hàng quen miệng nói xin lỗi, nhưng vừa nói xong hắn lập tức cảm thấy không đúng.
Túi thu nhỏ một tấc là tài sản của hắn mà? Biến thành nhà của Thông Nương khi nào thế?
Nhưng nể tình Thông Nương ở trong túi thu nhỏ một tấc đã kích hoạt phù bảo hộ thuẫn cứu hắn mấy lần nên cũng không so đo với cô làm gì.
Một lát sau, Thông Nương đưa lên một túi nhỏ đựng linh thú tinh giống ngựa nhị phẩm cùng tam phẩm. Lúc trước có một con ngựa tinh tập kích Tống Thư Hàng muốn cướp đi Thông Nương, sau đó bị Diệt Phượng Công Tử đánh một trận nên thân, linh thú tinh này chính là tiền bồi thường mà con ngựa tinh nọ đưa cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng lấy ra một viên linh thú tinh loài ngựa nhị phẩm, yên lặng vận chuyển Kình Thôn Thuật trong Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công, rắc rắc mấy tiếng, hắn đã nhai nát viên linh thú tinh này rồi nuốt vào bụng.
So với linh thạch đơn thuần, Tống Thư Hàng càng thích linh thú tinh cùng cấp hơn.
Giá của linh thú tinh còn rẻ hơn linh thạch cùng cấp.
Hơn nữa, khi Tống Thư Hàng lợi dụng Kình Thôn Thuật ăn linh thú tinh, không những thu được cùng số năng lượng chuyển hóa thành chân khí, mà còn có thể tăng lên tu vi của Tam Thập Tam Thú Tiên Thiên Nhất Khí Công. Mỗi khi ăn xong một viên linh thú tinh, hư ảnh cá voi khổng lồ do 33 thần thú ngưng tụ thành trong cơ thể hắn sẽ trở nên mạnh hơn.
Đúng là hàng tốt giá rẻ mà.
– Chỉ cần ăn là có thể tăng lên tu vi, vị nào trong Thiên Đình viễn cổ nghiên cứu ra môn thần công này đúng là thiên tài.
Tống Thư Hàng thầm nghĩ.
Rắc rắc rắc rắc, rắc rắc rắc rắc…
Hắn nhai nuốt từng viên từng viên linh thú tinh, tiên thiên chân khí hóa dịch trong cơ thể lại tăng cường không ít.
Phối hợp với linh lực ngũ phẩm từ cơ thể Diệp Tư phản hồi tới cùng với lực lượng hoạt tuyền trong tâm khiếu, ngày Tống Thư Hàng đả thông tam phẩm mạch thứ ba mạch Dương Viêm không còn xa nữa.
Sau mạch Dương Viêm chính là mạch cuối cùng – mạch Không Vương!
Một khi đả thông mạch Không Vương xong, đến lúc đó bốn mạch hợp nhất kích hoạt Chiến Vương chi khu, có thể dẫn động lôi kiếp tam phẩm, đánh vào cảnh giới tứ phẩm.
Đến tứ phẩm… là có thể ngự đao phi hành! Ngầu chết bỏ!
Một tương lai tươi sáng đang vẫy gọi hắn.
– Đến tứ phẩm rồi sẽ không cần ngồi loại phương tiện giao thông vừa chậm vừa phiền toái như tàu cao tốc nữa.
Tống Thư Hàng nhẹ giọng phàn nàn.
Lúc này, Diệp Tư trong cơ thể đột nhiên lên tiếng hỏi:
[Ủa? Thư Hàng, ngươi không thích ngồi tàu cao tốc hả?]
[Ừ, giờ thấy tốc độ của nó chậm như rùa, có chút nhàm chán.]
Tống Thư Hàng dùng ý niệm trả lời.
[Sao ngươi không nói sớm, biết vậy ta trực tiếp mang ngươi bay trở về nhà cho rồi, ta là linh hoàng ngũ phẩm đấy nhé! Ta còn tưởng ngươi thích ngồi loại phương tiện giao thông này chứ?]
Diệp Tư nói.
Tống Thư Hàng:
-…
Lúc lựa chọn trở về nhà, hắn lại không hề nghĩ đến chuyện Diệp Tư có thể ngự kiếm phi hành.
Đúng là đần mà!
– Nhưng ta thấy tàu cao tốc rất thú vị. Ta ở Bích Thủy Các qua biết bao nhiều năm, không ngờ xã hội loài người lại biến hóa lớn như vậy.
Diệp Tư nói.
Tống Thư Hàng cười nói:
– Trừ những thứ này ra còn có thứ khác thú vị hơn nữa kìa. Chờ trở về thành phố Văn Châu, ta mang ngươi đến thư viện thành phố, nhất định ngươi sẽ rất thích nơi đó.
– Được đó
~~Diệp Tư đáp.
…
Tống Thư Hàng tiếp tục nhét linh thú tinh vào miệng, đồng thời dùng ý niệm nói chuyện phiếm với Diệp Tư.
Lúc này tàu cao tốc đến trạm, có hành khách khác lên tàu.
Một bà mẹ trẻ tuổi dắt theo một đứa con gái chừng bốn tuổi lên tàu, trên tay cô cầm vé đi tìm chỗ ngồi. Một lát sau, cô dắt con gái đến bên cạnh Tống Thư Hàng.
Chỗ ngồi của hai mẹ con ở đây.
Bà mẹ trẻ tuổi ngồi ở vị trí cạnh lối đi, còn cô bé thì ngồi cạnh Tống Thư Hàng.
Cô bé tầm bốn năm tuổi, tóc ngắn ngang vai, mắt to tròn đen láy, trên người mặc váy, tinh xảo như búp bê sứ.
Lúc cô bé cùng với mẹ ngồi xuống, đúng lúc Tống Thư Hàng cầm một viên linh thú tinh trên tay, một bên dùng ý niệm nói chuyện với Diệp Tư, một bên cắn nửa viên linh thú tinh nhai răng rắc rồi nuốt vào.
Linh thú tinh có rất nhiều hình dạng, một số thì như ngọc trai, một số lại như kim cương, cũng có loại giống như thủy tinh. Nhưng bất kể loại nào cũng đều rất cứng, nhìn không giống như thứ mà con người có thể nhai bể nuốt vào.
Lúc Tống Thư Hàng dùng Kình Thôn Thuật nhai nuốt linh thú tinh sẽ phát ra tiếng nhai giòn tan rôm rốp.
Cô bé lập tức bị tiếng nhai nuốt linh thú tinh của Tống Thư Hàng hấp dẫn, bé ngẩng đầu nhỏ tò mò nhìn qua Tống Thư Hàng.
Đúng lúc thấy được Tống Thư Hàng nhét nửa viên linh thú tinh còn lại vào trong miệng, nhai rốp rốp rốp rốp~~ rồi nuốt mất.
Bé gái trợn tròn mắt nhìn.
Bà mẹ trẻ tuổi cũng quay qua nhìn Tống Thư Hàng với vẻ tò mò.
– Anh~ anh thật lợi hại!
Cô bé dùng tiếng trung ngọng nghịu nói, tiếng trung của bé còn chưa thạo lắm.
Tống Thư Hàng xoay đầu lại, sau đó lúng túng nháy mắt với cô bé.
– Nhưng anh ơi, thứ này nhìn rất cứng, hẳn là rất khó tiêu hóa. Nếu anh mắc hội chứng Pica thì nên đi chữa sớm đi ạ.
Cô bé cũng nháy mắt một cái, tốt bụng nhắc nhở Tống Thư Hàng.
Lúc cô bé nói một câu dài thế này, phát âm trở nên không chuẩn lắm, cố gắng lắm mới nghe ra được.
Tống Thư Hàng:
-…
Anh đây không mắc hội chứng Pica nhé! Nhưng xét về mặt nào đó thì sau khi luyện Kình Thôn Thuật, hắn gặm linh thú tinh giống như ăn kẹo thế này cũng chẳng khác gì hội chứng Pica.
Bà mẹ trẻ vội vàng đánh nhẹ con gái mình một cái, sau đó ngượng ngùng nói:
– Xin lỗi cậu, trẻ con không hiểu chuyện, cậu đừng để ý nhé.
Tiếng trung của bà mẹ trẻ này cũng không chuẩn, nhưng vẫn khá hơn con gái cô một chút.
Tống Thư Hàng lúng túng cười:
– Không sao không sao, cô bé rất tốt bụng, rất dễ thương.
– Cám ơn anh.
Cô bé nghe Tống Thư Hàng khen mình thì cười cảm ơn, sau đó bé lại nháy mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng bị nhìn đến mức không được tự nhiên.
– A ha, hèn gì trông anh quen mắt thế.
Cô bé tử hạ thấp giọng khẽ nói:
– Trailer phim Trận Chiến Mạt Pháp! Từ khi xem xong đoạn trailer kia, mỗi ngày ba em đều hô một câu “Cao Thăng sư huynh phải chết!”, ngày nào cũng kêu, ồn muốn chết luôn.
Tống Thư Hàng sờ mặt mình.
Không ngờ hắn thành minh tinh thật rồi, đáng tiếc lại là minh tinh nhân vật phản diện, cho dù khúc sau đã tẩy trắng nhưng mọi người vẫn không bớt ghét nhân vật mà hắn đóng. Giờ mỗi khi đi ra ngoài chắc phải dùng Huyễn Hình Hung Châm thay đổi bộ dạng, hoặc là mang theo kính mát lớn thôi, phòng ngừa bị người ta trùm bao bố đánh hội đồng.
Ngay lúc Tống Thư Hàng còn đang suy tư, một ông chú ngồi sau lưng hắn cười nói:
– Ồ, gần đây tôi cũng thường nghe thấy câu này. Mấy ngày này con gái tôi cũng thường xuyên hô câu này, nghe nói là có liên quan đến một bộ phim tên là Trận Chiến Mạt Pháp.
Ông chú vừa dứt lời, màn hình tivi trong toa tàu cũng trùng hợp bắt đầu phát đoạn trailer của Trận Chiến Mạt Pháp.
Hoàng Sơn đại nhân thật thần thông quảng đại!
Quảng cáo đến cả tàu cao tốc luôn rồi à.
Phần lớn hành khách trên tàu bây giờ đều là người bận rộn, bởi vì thời gian không chó phép nên đa số đều không kịp tới xem bộ phim Trận Chiến Mạt Pháp trình chiếu vào hôm nay.
Giờ thấy trailer vừa mới phát… bộ phim này lập tức trở thành đề tài bàn tán, trong toa tàu có rất nhiều người bắt đầu bàn luận với bạn bè ngồi cạnh về đề tài này.
Hoàng Sơn tiền bối, ngài hại ta rồi!
Tống Thư Hàng yên lặng xoay đầu lại, sau đó làm động tác đeo mắt kính. Thật ra hắn không có mang theo kính mát, đây chỉ là dùng công năng của ghim cài áo biến hình biến ra mắt kính lớn đeo trên mặt mà thôi, lại thay đổi mặt mũi tướng mạo mình một chút.
Làm xong hết hắn mới quay đầu lại.
Cô bé ngồi bên cạnh vẫn nháy mắt, mỉm cười nhìn hắn, trông rất đáng yêu.
Tống Thư Hàng dở khóc dở cười.
– Anh yên tâm đi, em kín miệng lắm.
Cô bé giơ ngón cái về phía Tống Thư Hàng, một cô bé rất hiểu chuyện.
– Cám ơn em.
Tống Thư Hàng đáp.
– Nhưng anh có thể khiến cho em kín miệng hơn chút nữa.
Cô bé nói.
Vừa nói cô bé vừa đưa tay vào trong túi nhỏ của mình, định lấy giấy và bút ra, bé muốn xin Tống Thư Hàng ký tên cho mình.
“Chậc, nếu mình mang chữ ký của Cao Thăng sư huynh về nhà, không biết ba ba sẽ lộ ra vẻ mặt gì nhỉ?”
Bé rất mong đợi.
– Nhóc con, muốn phí bịt miệng à?
Tống Thư Hàng bật cười nói.
Nói đến phí bịt miệng cho cô bé, hắn chợt nảy ra một ý:
– Nhìn anh này, anh làm ảo thuật cho em xem.
Tống Thư Hàng chìa hai tay trước ngực, sau đó thổi vào tay một hơi. Phát động năng lực Thiệt Trán Liên Hoa!
Ba đóa hoa sen trong suốt xuất hiện trên tay hắn.
Tống Thư Hàng nhanh chóng tán đi hai đóa, sau đó mỉm cười đưa đóa sen cuối cùng cho cô bé:
– Tặng em đó, đây là phí bịt miệng của anh.
Sở dĩ chọn Thiệt Trán Liên Hoa làm quà tặng là vì Thư Hàng thấy cô bé này khá quen mắt.
– Đẹp quá!
Cô bé lấy được đóa hoa sen, lập tức ném chuyện ký tên đến chân trời góc biển nào mất rồi.
Cùng lúc đó, mùi thơm không cách nào che giấu của hoa sen cũng lan tỏa ra xung quanh.
Ai ngửi được mùi thơm này đều cảm thấy rất đói bụng.
…
Lúc này, trong toa tàu cách Tống Thư Hàng ba tòa.
Một tiểu hòa thượng và cô bé rất đáng yêu đang ngồi cùng hàng với nhau.
Tiểu hòa thượng nhìn qua chừng 6 tuổi, còn hai cô bé một người tầm 7 tuổi, một người khác cũng chỉ tầm 10 tuổi. Bên cạnh ba người bọn họ không có người giám hộ đi theo… cũng không biết bọn họ lên tàu bằng cách nào?
Lúc này ba đứa nhóc đang gặm bánh bao, đột nhiên ba người đồng loạt ngẩng đầu.
– Có dao động linh lực.
Cô bé nhỏ tuổi hơn nhẹ giọng nói.
– Ở toa tàu cách chúng ta ba toa, chúng ta có đi xem thử không?
Tiểu hòa thượng hỏi.
– Muội muội, tiểu Quả Quả, chúng ta đừng gây thêm rắc rối nữa. Chúng ta lặng lẽ trốn ra ngoài đã rất không hay rồi, nếu chọc giận vị tiền bối không biết tên kia nữa thì càng không ổn.
Cô bé lớn tuổi hơn bất an nói.
Bình luận