“Đáng chết, Tống Thư Hàng. Ngươi nhớ đó cho ta! Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu. Ta tạm để con rối thủy tổ ở chỗ ngươi, đến một ngày nào đó ta sẽ cướp lại tất cả những thứ thuộc về mình!”
Nghĩ thế, tu sĩ áo tím khống chế con rối hình tròn cẩn thận ẩn mình vào lòng đất, định bụng dùng bí pháp độn thuật rời khỏi cái nơi nguy hiểm này.
Đúng lúc này, Bạch Tôn Giả vừa chui trong hang động ra bỗng vấp vào một linh kiện hình tròn nhỏ, sau đó mất thăng bằng té nhào xuống đất.
Nhìn thấy hình ảnh này, con rối hình quả bóng cạn lời với tu sĩ tên “Bạch” ấy luôn. Rõ ràng là một tu sĩ có khả năng đã ở cảnh giới cửu phẩm, dã man thế mà còn vấp ngã vì một linh kiện con con à?
Chuyện này phi khoa học, vụ này không tu chân!
Khi Bạch tiền bối sắp ngã xuống đất thì hắn chống nhẹ tay xuống rồi bật người dậy.
Sau đó Bạch Tôn Giả lộn mấy vòng giữa không trung và đáp đất như một vận động viên, tư thế đẹp tuyệt cú mèo. Động tác này mà thả vào giới thể thao chuyên nghiệp chắc chắn phải ăn điểm tối đa luôn!
– Tí nữa thì ngã, may mà không thất thần, nếu không lại lủng ra một cái hố nữa thì khổ.
Bạch Tôn Giả nói.
Gần đây hắn đang cố gắng hết sức để tránh thất thần vấp ngã. Xưa đâu bằng nay, bây giờ nhà cao tầng mọc lên như nấm, nếu hắn không khống chế tần suất vấp ngã của mình mà ngã ở chỗ nào đông đúc hay gần nhà cao tầng, thì có khi sẽ biến chỗ đó thành hiện trường phim thảm họa mất thôi.
Lúc này, tiếng răng rắc vang lên, âm thanh cái gì đó vỡ vụn truyền tới từ dưới chân Bạch tiền bối.
“Hình như mình giẫm phải cái gì.” Bạch Tôn Giả cúi đầu xuống nhìn thì thấy mình giẫm vào một con rối hình tròn.
Hắn giẫm vào nó một cái làm vỡ nó ra rồi.
Quái lạ, sao ở đây lại có con rối nhỉ?
Bạch Tôn Giả lấy làm lạ, bèn khom lưng nhặt con rối hình cầu lên, kiểm tra cấu tạo của nó một chút.
– Cấu tạo của con rối này tinh xảo quá, tinh xảo hơn tất cả những con rối mà ta từng tháo dỡ trước kia. Chẳng biết chủ nhân của nó là ai, vì sao lại bỏ nó ở đây… Nếu bị ta đạp hỏng rồi thì ta đành mang về nghiên cứu vậy.
Bạch Tôn Giả nói.
Dứt lời, hắn bỏ con rối vào pháp khí không gian của mình, tâm trạng rất là sung sướng.
Con rối cuối cùng mà tu sĩ áo tím để lại cấm địa, đi tong.
Ở một phía khác.
Tống Thư Hàng nhức hết cả gan cả ruột.
Hắn đưa tước yêu Tiểu Thải chạy điên cuồng, cuối cùng cũng tới vòng tròn hoàng kim ở lối vào cấm địa. Sau đó hắn phát hiện ra vòng tròn đó đóng kín mất rồi.
Muốn mở vòng tròn hoàng kim ra lần nữa thì lại phải tháo gỡ vòng bên trong của nó từ đầu, rất là mất thời gian.
Mà ở phía sau hắn, kiếm cổ vô hình đuổi theo sát nút! Từng đường vết kiếm xuất hiện trên mặt đất báo hiệu kiếm cổ vô hình đã tới gần.
Bây giờ Tống Thư Hàng chỉ còn cách đưa tước yêu Tiểu Thải vào trong thế giới hạch tâm.
Vấn đề là sau khi hắn vào đó rồi đi ra thì vẫn ở nguyên chỗ cũ. Nếu lúc hắn đi ra mà đám kiếm cổ vô hình này còn chưa rút thì sẽ bị chúng xiên chết tươi luôn.
– Ủa? Có người tới.
Đúng lúc này, Diệp Tư lên tiếng.
Cô vừa nói xong thì có một lão học giả từ phía trước bước nhanh đến gần Tống Thư Hàng.
Lão học giả tươi cười đôn hậu, chỉ có điều quần áo trên người rách rưới tơi tả như vừa bị nổ xong.
Tống Thư Hàng nhận ra lão học giả đã vào đến khu vực của kiếm cổ vô hình, thế nhưng kiếm cổ vô hình ở bốn phía lại không hề tấn công lão.
Lão học giả cũng phát hiện ra Tống Thư Hàng. Lão vẫy tay gọi hắn:
– Này tiểu hữu đằng trước kia ơi, ngươi có phải là Bá Đạo đạo hữu không?
– Không, không phải đâu!
Tống Thư Hàng lắc đầu quầy quậy, Bá Đạo đạo hữu tuyệt đối không phải là hắn!
Lúc này đây, thân thể của Tống Thư Hàng đã kết nối chặt chẽ với thế giới hạch tâm, chỉ cần hắn động một ý niệm là có thể hóa thành hư ảo rồi đi vào thế giới hạch tâm ngay.
– Ơ? Ngươi không phải Bá Đạo Tống Nhất à? Chẳng lẽ ta lại nhận lầm người?
Lão học giả lẩm bẩm rồi lại vẫy tay với Tống Thư Hàng:
– Ngại quá đạo hữu, xem ra ta nhận lầm người rồi. Thế thì ngươi cứ chơi với kiếm cổ vô hình đi nha, ta không quấy rầy ngươi nữa.
Nói đoạn, lão học giả quay người định đi.
– Tiền bối xin dừng bước! Nếu ngài tìm Bá Đao Tống Nhất thì đó chính là tại hạ đây!
Tống Thư Hàng hô lên.
Lão học giả quay người lại rồi cười mà rằng:
– Ta đã bảo mà, trông dáng vẻ ngươi giống lời Bạch đạo hữu tả y như đúc, làm sao có thể không phải là Bá Đạo Tống Nhất được chứ?
Nói xong, lão học giả phất tay nhẹ một cái, tiếng động “vèo vèo” trong hư không lập tức lắng xuống. kiếm cổ vô hình dừng hoạt động, im lặng hẳn đi.
Tống Thư Hàng thầm thở phào nhẹ nhõm rồi nghiêm túc sửa sai cho lão học giả:
– Bá Đao, ta là Bá Đao nha tiền bối.
– Bá Đạo? Có sai đâu?
Lão học giả nghi hoặc.
– Là đao, “đao” trong “dao ăn” ấy.
Tống Thư Hàng nói:
– À không, là đao trong đao kiếm ấy, không phải đạo trong đại đạo đâu.
– À, Bá Đạo, biết rồi. Thì ta cũng nói là đạo trong đạo ăn mà.
Lão học giả nói.- …
Tống Thư Hàng hiểu rồi, tiếng phổ thông của vị tiền bối này ngọng líu ngọng lo.
– Thôi không nói cái này nữa. Không ngờ ở đây lại nhiều kiếm cổ vô hình như vậy. Chúng nó là bảo bối đấy, nếu biết bồi dưỡng rồi cộng thêm kiếm trận nữa thì uy lực vô song.
Lão học giả nói:
– Đáng tiếc đám kiếm cổ vô hình ở đây đều đã thành trùng, định hình cả rồi, không còn giá trị đào tạo gì nữa, chỉ có thể mang một ít về lai giống cho đẻ ra đời tiếp theo thôi. Nếu có sẵn trứng của kiếm cổ vô hình thì có phải đỡ lo bao nhiêu không?
Khi lão học giả nói chuyện thì lấy ra một chiếc túi rồi chắp tay thành hai đạo ấn, miệng lẩm bà lẩm bẩm. Ttrong hư không, vô số kiếm cổ vô hình bay vào trong túi rồi bị lão học giả thu hồi.
– Tiền bối, ngài quen biết Bạch tiền bối sao?
Tống Thư Hàng hỏi. Hắn vẫn duy trì kết nối với thế giới hạch tâm chứ không tách ra.
– Bạch đạo hữu đang ở ngay đằng sau kia kìa. Ban nãy khi bọn ta đang tới đây thì đột nhiên Bạch đạo hữu phát hiện ra một bức tường đá có phù văn rất thú vị, trong đó ẩn chứa quyền pháp cực kì tinh diệu, cho nên hắn ở lại đó nghiên cứu phù văn kia rồi.
Lão học giả cười ha hả rồi nói.
Nghe có vẻ đúng phong cách của Bạch tiền bối thật.
Nói đoạn, lão học giả thu lại cái túi kia rồi tiếp lời:
– À đúng rồi Bá Đạo đạo hữu, ta tới tìm ngươi có chút việc.
– Tìm ta?
Tống Thư Hàng tò mò.
– Đúng vậy. Ta nghe Bạch đạo hữu nói ngươi có một quyển Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú, trên đó ghi lại rất nhiều phương pháp thuần dưỡng linh thú thời kì viễn cổ đã thất truyền, tinh diệu vô cùng. Cho nên ta muốn mượn cuốn sách đó của Bá Đạo đạo hữu để xem một chút.
Lão học giả nói:
– Đương nhiên là ta không xem Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú của ngươi không công đâu, ta có một thứ có thể tặng ngươi để trao đổi tri thức.
Lão học giả nói dứt lời, bèn bắt đầu mò mẫm tìm kiếm trong người.
– Đúng vậy, đúng là ta có Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú.
Tống Thư Hàng gật đầu nói. Hắn đã từng nhắc tới Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú với Bạch Tôn Giả, cho nên Bạch tiền bối cũng biết hắn có cuốn sách này.
Lão học giả tìm mải miết một hồi rồi lôi ra một cặp kính.
Cặp kính này trông rất ngầu, lúc lão học giả chơi trò chạy trốn giữa thiên không thì đã cất nó đi.
– Kính à?
Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn lão học giả với vẻ nghi hoặc.
Dùng cặp kính này để đổi láy Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú của hắn á? Nếu không phải vị tiền bối này đang nói đùa, thì chẳng lẽ là cặp kính kia có công năng đặc biệt nào đó sao?
– Đừng thấy nó chỉ là một cặp kính mà khinh. Thực tế thì nó là một pháp khí đó.
Lão học giả giới thiệu.
– Pháp khí? Nó có tác dụng gì?
Tống Thư Hàng tò mò hỏi.
– Chớ vội, để ta nói từ từ.
Lão học giả nói:
– Kính mắt này là hệ thống nuôi dưỡng thần thú phiên bản 1.5
Tống Thư Hàng:
– …
– Bá Đạo đạo hữu, có phải đám thanh niên các ngươi hay đọc tiểu thuyết mạng lắm không?
Lão học giả hỏi.
Tống Thư Hàng gật đầu, hắn thích sách, sách gì hắn cũng đọc hết.
– Thế thì nhất định ngươi biết đến bàn tay vàng của nhân vật chính tràn lan các loại tiểu thuyết mạng gần đây chứ? Chính là nó đây, hệ thống tùy thân! Có hệ thống giúp đỡ thì nhân vật chính bết bát như bùn cũng có thể lên như diều gặp gió đến chín tầng trời, bước tới đỉnh vinh quang nhân sinh, nắm tay gái đẹp chân dài, trở thành kẻ người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở.
Lão học giả nói.
Tống Thư Hàng:
– …
Tiền bối nè, khí chất học giả thấm đẫm cả người ông được bồi dưỡng từ tiểu thuyết mạng ra đấy à?
– Ta có được linh cảm từ hệ thống này.
Lão học giả nói tiếp:
– Ta là một đại sư thuần dưỡng linh thú, hơn nữa còn thu nhận rất nhiều đệ tử. Trong quá trình dạy dỗ các đệ tử của mình, ta phát hiện ra bồi dưỡng được một bậc thầy về thuần dưỡng linh thú là một việc cực kì phiền toái, thuần dưỡng sư không chỉ cần thiên phú cực cao mà còn phải có kinh nghiệm phong phú nữa. Khi nuôi dưỡng một con linh thú non mà có sai sót gì thì linh thú sẽ có thể mắc bệnh nặng hoặc chết teo luôn, tạo ra vô số tổn thất không cần thiết.
Tống Thư Hàng gật đầu.
– Cho nên ta đã thử nghiên cứu một pháp bảo tên là hệ thống nuôi dưỡng thần thú. Chỉ cần có nó là ngươi có thể chính thức bước vào thế giới của thuần dưỡng sư. Sau đó, nhờ hệ thống giúp đỡ, ngươi sẽ hoàn thành được vô vàn nhiệm vụ, mở khóa hết các chức năng của hệ thống, từ từ trở thành một đại sư thuần dưỡng linh thú.
Lão học giả giơ kính mắt ra rồi nói.
Tống Thư Hàng chẳng hiểu gì nhưng nghe thì có vẻ là rất oách.
– Bây giờ ta đang hoàn thiện cơ sở dữ liệu của hệ thống nuôi dưỡng thần thú. Ta muốn mượn Bách Khoa Toàn Thư Thuần Dưỡng Bách Thú của ngươi cũng là để hoàn thiện cơ sở dữ liệu đó.
Lão học giả nói:
– Một ngày nào đó, ta sẽ nghiên cứu xong hệ thống nuôi dưỡng thần thú, sau đó ta sẽ mở rộng hệ thống nuôi dưỡng thần thú bản hoàn chỉnh ra cho mọi người cùng biết. Đến lúc đó, tu sĩ nào muốn trở thành linh thú thuần dưỡng sư thì chỉ cần mang theo hệ thống nuôi dưỡng thần thú, rồi làm từng bước một là sẽ thành công!
Nói tới đây, trong mắt lão học giả ánh lên hào quang rực rỡ.
Bình luận