định không phải là sự thật lúc đó. Xem ra chuyện này, từ mẫu phi không
hỏi ra cái gì rồi, chủ yếu vẫn là dựa vào mình đi điều tra.
“Không có việc gì, mẫu phi, hài nhi cũng chỉ là nghe bọn họ nói, cảm thấy tò
mò mà thôi. Mẫu phi nghỉ ngơi cho khỏe, hài nhi cáo từ trước!”
Thái tử hiếu thuận cười, lúc trở lại phủ trong lòng vẫn bất ổn như cũ. Bất
quá, không chỉ hắn, bởi vì lời của hắn, Lâm quý phi cũng sợ hãi hồi lâu.
Hàn phi, ngươi cũng đã chết nhiều năm như vậy, sao ngươi lại tới lúc này?
Còn có hài tử kia, nếu như bây giờ còn sống, cũng đã sớm thành thân rồi?
“Nương nương!”
Thiếp thân nha đầu Tú Nhi thấy Lâm quý phi mất hồn, vội vàng đi tới gọi.
“Tú Nhi, ngươi nói ta có phải rất ngốc không?”
Xoay người, Lâm quý phi cười thê thảm: “Hoàng thượng? Người nào trong cung có được?”
“Nương nương, người là lớn nhất trong cung, nương nương không cần để ý!”
Mặc dù, bây giờ nàng chưa phải hoàng hậu, nhưng quyền lợi của nương nương
hôm nay, đã cùng cấp với hoàng hậu, vậy một cái hư danh, có hay không có quan hệ gì?
“Ta biết… Hôm nay Phái Nhi đến, nhắc tới Hàn Tư Vũ!”
Hàn Tư Vũ? Sắc mặt Tú Nhi trắng nhợt, lo lắng đi tới cửa, bối rối đóng cửa lại, kích động nói:
“Nương nương, thái tử… Làm sao biết? Lúc đó hắn mới…”
Đúng vậy, lúc đó, hắn mới ba tuổi, cái gì cũng chưa hiểu, càng không thể nhớ kỹ trong cung có một vị nương nương như vậy.
“Không biết hắn nghe ai nói. Tiến cung cũng gần ba mươi năm rồi, chuyện tốt ta đã làm thật không ít, chuyện xấu cũng không ít, duy chỉ có ánh mắt lúc
nàng lúc sắp chết đó, vĩnh viễn ta đều không quên được. Nàng từng nguyền rủa ta, nói sẽ khiến ta đoạn tử tuyệt tôn, không được chết tốt… Tú
Nhi, ngươi nói lòng của nàng sao lại ác độc như vậy?”
Lâm quý phi than nhẹ một tiếng, Tú Nhi vội vàng khuyên nhủ:
“Nương nương không cần lo lắng, nàng đã chết nhiều năm như vậy, còn có thể làm ra cái quỷ gì? Nương nương, ngài cũng mệt rồi, nên nghỉ tạm chút, lát
nữa sẽ tốt hơn…”
Bình luận