thuộc không thể quen thuộc hơn, hắn cũng không nỡ rời khỏi kiều thê của
mình.
“Được, ta chờ ngươi!”
Trong mắt vô cùng chua xót, Tàn Nguyệt dùng sức ngẩng đầu, không cho nước mắt trong mắt rơi xuống, Địch Mân thở dài nói:
“Ngươi xem ngươi, khẩn trương cái gì? Ta không có việc gì, cũng không phải lần đầu tiên xuất chinh, nương tử, không cần lo lắng, được không?”
Tàn Nguyệt vội gật đầu, thấy Địch Mân cúi đầu, nàng vươn tay nhỏ bé, sợ hãi nói:
“Không cần… Ta tới…”
“Ngươi tới?” Khóe miệng đẹp mắt có chút nhếch lên, trên gương mặt tuấn dật có thêm một phần đùa cợt, Địch Mân mị hoặc cười nói:
“Được, đêm nay ta là của ngươi, tùy ngươi lăn qua lăn lại…”
Ầm…
Mặt đỏ như máu, Tàn Nguyệt phẫn nộ nhìn hắn:
“Nói ám muội như vậy, ngươi… Ta chỉ muốn nói, ta giúp ngươi cởi áo…”
“Hả… Chỉ có cởi áo sao? Nguyệt Nhi, ngày mai ta phải đi rồi, ít nhất chúng
ta cũng một hai tháng không gặp, ngươi không nhớ ta sao? Đêm nay người
nào cũng không thể ngủ, hiểu chưa?”
Bắt được tay nhỏ bé của Tàn
Nguyệt, Địch Mân nhẹ nhàng hôn lên, trên mặt lộ vẻ cười xấu xa không
đứng đắn. Tàn Nguyệt cúi đầu xuống, thẹn thùng một câu nói cũng không
dám nói…
Kỳ thật, lúc như vậy, không khí như vậy, tất cả lời nói đều là dư thừa…
“Nguyệt Nhi, ngươi đẹp quá… Ngươi là của ta, vĩnh viễn cũng là của ta, Nguyệt Nhi…”
Nhìn đôi mắt mệt mỏi nhắm chặt của Tàn Nguyệt, Địch Mân thỏa mãn vuốt ve
nàng: một đêm không ngủ, Nguyệt Nhi của hắn, cũng mệt muốn chết rồi.
“Mân, ta là của ngươi, ngươi cũng là của ta, chỉ cần ngươi muốn ta, Tàn Nguyệt ta vĩnh viễn cũng không rời khỏi ngươi!”
Vốn tưởng rằng, nàng đã ngủ thiếp đi, nhưng thật không ngờ, lời nói nhẹ
nhàng của Tàn Nguyệt lại vang lên. Địch Mân cao hứng hôn cái trán mịn
của nàng:
“Sẽ không, ta Địch Mân thề, đời này kiếp này, vĩnh viễn cũng không buông ngươi!”
“Ta Tàn Nguyệt cũng thề, vĩnh viễn cũng không buông Địch Mân!”
Thanh âm kiên định, theo sát lời thề của Địch Mân, hai người gắt gao ôm nhau, hắn khiến nàng ấm áp, nàng thuận theo hắn, giống như trên thế giới này, cũng chỉ có hai người bọn họ…
Bình luận