tìm Hạo Nguyệt, ban đầu cũng định đến an ủi nàng một chút, dù sao hiện
giờ tâm tình của nàng ấy không tốt. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gặp rồi thì
có ích gì? Nói không chừng còn bị Hạo Nguyệt hiểu nhầm, nói nàng vui
sướng khi người khác gặp họa.
Hôm đó sau khi dùng bữa tối xong,
Tàn Nguyệt bước tới ngồi nơi mép giường, ngoài cửa sổ trăng đã lên cao,
tiếng côn trùng không biết là con gì kêu “chi chi”, âm thanh nghe không
hẳn là êm tai, nhưng vào lúc đêm tĩnh lặng này, cũng cảm thấy bớt buồn
tẻ.
Trăng rằm, chính là Tàn Nguyệt.
Ngước nhìn ánh trăng,
bỗng nhiên nhớ lại thật lâu trước kia, nương luôn thích ngắm trăng đến
thất thần, nàng nhớ nương từng nói, lúc Tàn Nguyệt sinh ra vào buổi tối, ngoài một bà đỡ và một nha hoàn, bên cạnh nương lúc ấy không còn ai.
Cũng không biết là vì nguyên nhân gì, dù sao từ lúc nàng bắt đầu hiểu
chuyện, trong đầu không có bao nhiêu ấn tượng về phụ thân.
Cũng giống như nương không được sủng ái, nàng cũng không hề nhận được sự yêu thương của phụ thân.
“Tàn Nguyệt…”
Một thanh âm yếu ớt cắt đứt dòng suy nghĩ của Tàn Nguyệt, nàng quay đầu,
nhìn người đang đứng dưới ánh trăng, vài ngày không gặp, tỷ ấy tiều tụy
đi rất nhiều.
“Hạo Nguyệt…”
Đối với Hạo Nguyệt, nàng vẫn luôn rất cảm kích, ở trong tướng phủ không có chút ấm áp này, cho tới
bây giờ, để ý quan tâm tới nàng cũng chỉ có mỗi Hạo Nguyệt. Mặc dù rất
nhiều lúc, Hạo Nguyệt cũng sẽ không nhường nhịn mà sai nàng làm cái này, cái kia, cũng có khi cười nhạo, mắng chửi nàng, nhưng ít ra Hạo Nguyệt
cũng còn nguyện ý ở cùng nàng, nói chuyện với nàng, so với người trong
phủ còn tốt hơn rất nhiều.
“Muội muội…”
“Bịch” một tiếng, Hạo Nguyệt đột nhiên quỳ xuống, hai tay của nàng nắm chặt, nước mắt ào ào rơi…
Tàn Nguyệt ngạc nhiên ngước mắt nhìn, nàng cũng vội vàng ngồi xuống, hai tay đỡ lấy bả vai Hạo Nguyệt, bối rối nói:
“Nhị tỷ, tỷ làm gì vậy?”
Mơ hồ, nàng cũng có thể đoán được là chuyện gì, nhưng đối với việc này,
nàng cũng không thể giúp được gì, thực sự là không thể giúp. Thánh chỉ
tứ hôn, nàng chỉ là một nữ tử nhỏ nhoi, có thể có biện pháp gì đây?
“Muội muội… muội đừng gả cho thái tử, không tranh với ta có được không?
Muội đã nói với tỷ là muội không thương thái tử, đối với hắn không có
hứng thú… Muội hãy nhường cho tỷ, tỷ yêu hắn, tỷ yêu hắn…”
Không còn chút khí lực, Tàn Nguyệt cũng không thể đỡ Hạo Nguyệt dậy được. Hạo Nguyệt lại túm chặt lấy khuỷu tay nàng, than thở khóc lóc kể lể.
“Nhị tỷ, muội… xin lỗi. Chuyện này, muội không làm chủ được, muội không có cách nào giúp được tỷ.”
Bình luận