“Ta đây cũng an tâm. Nhị tỷ, không biết ta có thể đưa nàng trở về hay không?”
Nhị tỷ, bây giờ cũng là phi tử của thái tử, xem bộ dáng nhị tỷ, sống tại
phủ thái tử hẳn là cũng không tồi, nói với thái tử một tiếng có lẽ
cũng…
“Cái này… Tàn Nguyệt, ngươi cũng biết, tỷ tỷ gả đến phủ thái tử như thế nào, tỷ tỷ làm sao dám… Nếu không hay là muội muội tự mình hỏi thái tử đi? Với sự quan tâm của thái tử đối với muội muội,
muội muội mở miệng, người nhất định sẽ đáp ứng…”
Nói vừa xong, Hạo Nguyệt không khỏi run rẩy, nàng thậm chí có thể cảm giác được, tường bên kia truyền đến ánh mắt sắc bén.
Vừa rồi sao mình lại không cẩn thận, lại nói ra lời như vậy? Vậy không phải nàng nói rõ cho Tàn Nguyệt, thái tử vẫn chưa từ bỏ nàng sao? Thái tử là người ra sao, sao có thể không đoán được ý nghĩa trong lời nàng? Mà Tàn Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, nàng biết vừa rồi nàng nói như vậy, sau này, Tàn Nguyệt thấy thái tử, tất nhiên sẽ cách xa hơn.
“Nhị tỷ, ngươi sống ở phủ thái tử có khỏe không?”
Tàn Nguyệt thở dài một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa, hỏi nữa, hai người
đều xấu hổ, nàng không muốn phá hỏng không khí lúc này, cũng không
muốn…
“Ta… Ta tốt lắm. Thái tử đối với ta cũng tốt lắm, bọn họ đối với ta cũng không tồi…”
Hạo Nguyệt cố gắng cười, trên đời này, người nào làm thế thân của người khác, lại cảm thấy được tốt đây?
Nàng là nữ nhi của phu nhân, ở tướng phủ ăn ngon, uống ngon, hơn nữa cũng
không có chuyện phiền lòng gì, thân thể sẽphong doanh hơn Tàn Nguyệt,
khuôn mặt cũng mượt mà hơn Tàn Nguyệt; nàng thích mặc màu sáng, màu sắc
hoan hỉ, mà Tàn Nguyệt thì thích mặc, quần áo màu sắc rất tố nhã lạnh
nhạt…
Hôm nay, vì lấy lòng thái tử, nàng cam nguyện làm nổi lên thế thân của Tàn Nguyệt, thay một thân màu sáng, tố nhã giống như cha
mẹ vừa mới chết; nàng không dám ăn thịt cá, chỉ vì, vóc người được như
Tàn Nguyệt, cho dù là gầy trơ cả xương…
Chỉ là một ít này, nàng làm sao có thể nói với Tàn Nguyệt đây? Nói thì mặt mũi của nàng để đâu? Mặt của nàng thả ra nơi nào?
“Nhị tỷ thật tốt, ta an tâm!”
Bình luận