Đối với hôn ước kia, hắn vốn bài xích gay gắt, đã nói với phụ thân không
biết bao nhiêu lần, hắn không thích nữ nhân như chim khổng tước kia,
nhưng phụ thân lại không đồng ý chuyện từ hôn.
Cái gì gọi là hôn ước đã định sẵn, trong mắt hắn, chó má cũng không bằng! Hắn là Địch
Mân, muốn dạng nữ tử nào mà không có. Vì sao cứ phải bắt hắn lấy nữ tử
dâm tiện lẳng lơ kia? Nàng ta không đồng ý, trong lòng nàng ta có người
khác, hắn căn bản cũng không thấy là chuyện lạ!
“Địch Mân, ta
biết tâm tình của ngươi không tốt, nhưng ngươi cũng không thể cứ uống
rượu như vậy. Uống nhiều sẽ hại tới thân thể… Kỳ thật, Hạo Nguyệt đối
với hoàng huynh chắc cũng chỉ là nhất thời mê luyến…”
Cho tới
bây giờ chưa từng thấy qua Địch Mân như vậy, cũng cho tới bây giờ Hiên
Vương chưa từng an ủi ai, nên trong khoảng thời gian ngắn như vậy thật
đúng là không biết phải an ủi hắn như thế nào. Chỉ có thể trách nữ nhi
kia của Liễu Tương, nghe nói là một nữ tử tài hoa, tinh thông cầm kỳ thi hoạ, nhưng xem ra, chắc cũng chỉ là lời đồn?
“Hiên Vương, bên ngoài mọi người đang đồn đại như thế nào? Có phải đang cười nhạo ta phải không? Bốp…”
Bình rượu bị đập mạnh xuống bàn, hai mắt Địch Mân đỏ ngầu, nghĩ đến những
lời đồn đại và ánh mắt của mọi người về hôn sự của hắn, hắn liền không
nhịn được, rất muốn đánh người! Liễu Hạo Nguyệt, xem như ngươi có dũng
khí, tốt nhất ngươi không nên bước vào của nhà họ Địch ta, bằng không…
“Địch Mân, bọn họ không nói gì cả, là ngươi tự mình đa tâm…”
Mọi người đồn đại thế nào, hắn làm sao có thể không biết được chứ? Liễu nhị tiểu thư gây náo loạn chuyện lớn như vậy, cũng không biết là từ đâu,
trong miệng một nha đầu và gã sai vặt truyền ra, sau đó cả kinh thành
đều bàn tán xôn xao. Mặc dù, Liễu Tương ra sức bác bỏ tin đồn, nhưng mọi người truyền miệng như vậy, làm sao có thể quản hết? Cũng bất quá
chính là càng truyền càng lan nhanh, càng truyền càng sai lệch.
“Ha ha… Ta đa tâm sao? Hiên, ngươi cũng biết, ta đối với nữ nhân đó, căn
bản không có một chút hứng thú gì. Hơn nữa, muốn làm thê tử của ta, làm
sao có thể không biết liêm sỉ như vậy?”
Hắc hắc cười khan mấy
tiếng, trong ánh mắt Địch Mân thoáng qua một chút tàn nhẫn, Hiên Vương
gia bất an nhìn hắn, đột nhiên có cảm giác Địch Mân lúc này rất là quen
thuộc…
Giống như con mãnh thú đang nằm im chờ thời cơ, bất cứ lúc nào cũng có khả năng vùng dậy, nhào tới con mồi, hung hăng cắn đứt cổ
họng đối phương!
“Địch Mân, ngươi không sao chứ?”
Không có việc gì? Hắn tuyệt đối không có việc gì, có vấn đề chính là nữ nhân
không biết hổ thẹn kia! Bàn tay to dùng sức vỗ vỗ vào bả vai Hiên Vương, Địch Mân cười lạnh nói:
“Ngươi nói sao?”
Giơ tờ giấy
trong tay lên, Hiên Vương vội vàng cầm lấy, ánh mắt sắc bén lướt qua
trên giấy, trong khoảng thời gian ngắn, khiếp sợ đến mức không nói nên
lời…
Bình luận