trừ tiểu thư ra, cái gì cũng không có thì thật là tốt biết bao.
Nhưng mà nàng không phải, trong nhà nàng còn có phụ mẫu, còn có đệ muội, nàng không thể ích kỷ như vậy, nàng không thể vì tiểu thư mà không để ý sống chết của họ. . . . . .
Chỉ có thể đổ thừa, vì sao lúc trước tiểu thư không gả cho Thái Tử? Nếu gả cho Thái Tử, cũng sẽ không xảy ra những chuyện đó.
“Tiểu thư, Lam Nhi ở trong phủ Thái Tử, chưa từng gặp qua nhị tiểu thư một lần. . . . . .”
Dường như bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, chỉ thấy tay cầm sách của Tàn Nguyệt hơi hơi run, nàng thoáng ngẩng đầu, khó hiểu hỏi:
“Nhị tỷ? Cuộc sống bên đó của nàng có tốt không?”
“Kỳ thật, ta cũng không rõ, nghe nói là không tốt lắm. Sau khi thành hôn,
nhị tiểu thư bị giam trong đại lao hơn mười ngày, sau khi được thả ra,
giam trong một cái tiểu viện. Bất quá, Thái Tử vẫn thường xuyên đi tới.
Chỉ là. . . . . . chỉ là. . . . . .”
Lam Nhi hít một hơi, Tàn Nguyệt nhỏ giọng nói:
“Nàng sống không tốt?”
Nhưng lần trước, nàng không nói đã biết một chút. Hạo Nguyệt, vẫn là thích
thể diện như vậy, vì thể diện nàng thậm chí có thể đem toàn bộ khổ cực
nuốt xuống.
“Nghe nói nàng về Tướng phủ mang theo Tiểu Xuân, thế nhưng Thái Tử mời nàng ở một bên nhìn hắn cùng Tiểu Xuân. . . . . .”
Sắc mặt Tàn Nguyệt tái nhợt, trong đôi mắt hiện lên một tia chán ghét, thở dài:
“Đoán không ra, hắn lại làm ra chuyện như vậy. Lam Nhi, ngươi nói hắn vũ nhục Hạo Nguyệt, hay là hạ thấp thân phận của mình?”
“Tiểu thư, ta chỉ là một nô tỳ, cũng là nghe bọn hắn nói, tình huống cụ thể,
ta lúc ấy cũng không ở bên, làm sao có thể biết đây? Bất quá, nhị tiểu
thư cũng thật sự có chút đáng thương, khi còn ở Tướng phủ, nàng có khi
nào chịu chèn ép như vậy đâu?”
Tàn Nguyệt một lần nữa cầm sách
lên, nhưng là như thế nào cũng nhìn không được. Hạo Nguyệt yêu Thái Tử
như vậy, Thái Tử hà tất làm khổ như vậy? Nhưng mà Hạo Nguyệt, ngươi làm
nhiều rồi, chẳng lẽ ngươi không có nhìn ra Thái Tử là người như thế nào
sao? Hiện tại ngươi hữu dụng, vì Liễu Tương có quyền, hắn đối với ngươi
như vậy, chờ Liễu Tương. . .
Bình luận