Thật bất ngờ, người nọ lại nói vậy, trong lòng Tàn Nguyệt dao động, đối với
chuyện năm đó, nàng biết được không nhiều lắm, nàng vẫn rất muốn biết
lúc ấy là chuyện gì xảy ra. Nhưng không phải hiện tại, hiện tại, sau đó, đi theo hắn ra ngoài, ai biết còn có thể còn sống trở về không?
“Muốn, nhưng hiện tại đã khuya, ngày mai ta đi, có thể chứ?”
“Không thể! Đắc tội!”
Biết đây là người trong lòng chủ tử, hắn nói chuyện rất khách khí, Tàn
Nguyệt bực mình mặt nhăn mày nhíu, người nọ cũng vung tay lên, nàng động cũng không thể động, thậm chí ngay cả nói cũng nói không được.
Đêm nay, có thể nhìn thấy ánh trăng, nhưng lúc ra ngoài cửa, ánh trăng
không biết giấu đi nơi nào, bên ngoài đều là đen tuyền một mảnh. Đèn
trong phòng tắt, cửa được đóng, giống như bình thường.
Bỗng nhiên, gió lạnh thổi qua, thổi tới trên mặt, đúng là giống như đao cắt, thật lạnh, rất lạnh cũng rất đau!
Bốn phía, đen tuyền, đưa tay không thấy được năm ngón, ánh trăng kia, bướng bỉnh không xuất hiện nữa.
Người kia khiêng nàng, bay đi, cực nhanh, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy trên cổ
chợt lạnh, giống như có nước rơi xuống, không phải là trời sắp mưa chứ?
Có lẽ vậy, gió này, rất lạnh, thật lạnh, mà một vài giọt vừa rồi cảm giác mát, phải là mưa.
Đường, cũng không phải rất xa, rời khỏi phủ tướng quân, cũng coi là khá gần.
Nơi này là một nhà trọ, không nhìn thấy tên gì, chỉ biết, đèn nhà trọ
không quá sáng, bên trong cũng không thấy người.
“Tàn Nguyệt. . . . . .”
Đúng là Hạo Nguyệt!
Người nọ để Tàn Nguyệt trên ghế, không dừng lại lâu, lập tức lui ra ngoài.
Tàn Nguyệt đỡ cái bàn, muốn đứng dậy, mới phát hiện thân mình hiện tại
vô cùng cứng ngắc.
“Nhị tỷ, hắn là ai vậy?”
Khó khăn cử động tứ chi, Tàn Nguyệt nhàn nhạt hỏi.
“Tàn Nguyệt, ta. . . Ta cũng không rõ lắm, chỉ là một người chịu giúp ta. . .”
Ánh mắt trốn tránh, Hạo Nguyệt lấy ra hai cái ly, rót nước trà, thở dài:
“Trời lạnh, bên ngoài lạnh, muội muội uống ngụm trà ấm người đi!”
Bình luận