“Địch Mân… Cứu ta…”
Nàng nói rõ ràng như vậy. Nguyệt Nhi gặp nguy hiểm, thực sự gặp nguy hiểm!
Không, hắn phải đi cứu nàng, cứu thê tử của hắn, nữ nhân hắn yêu nhất!
“Ngươi muốn làm gì?”
Nam tử quan tâm đỡ hắn nằm xuống, giọng điệu không vui hỏi.
“Nương tử của ta, có nguy hiểm, ta phải cứu nàng…”
“Cứu nàng? Thân thể ngươi hiện tại, có thể xuống giường hay không còn chưa biết được, ngươi muốn cứu nàng thế nào?”
Thanh âm xem thường của nam tử truyền tới, bất quá hắn nói cũng là sự thực. Địch Mân gục đầu xuống, vươn tay sốt ruột vuốt:
“Mắt của ta? Là ngươi đã cứu ta phải không? Mắt của ta làm sao vậy? Vì sao ta không nhìn thấy cái gì? Ta bị mù phải không?”
Một người nam nhân, hơn nữa là một tướng quân võ công cao cường, ai có thể
chấp nhận, đột nhiên có bộ dạng đen tối? Con mắt, là sinh mệnh của mỗi
ngườii, cũng là linh hồn của mỗi người, Địch Mân biết, người kia cũng
biết.
“Chưa hẳn! Ngươi trúng độc, Địch Mân, ngươi dưỡng thương cho tốt, ta sẽ chữa khỏi bệnh cho ngươi…”
Địch Mân?
Nghe được tên của mình, lòng Địch Mân bỗng nhiên cảm thấy rất kỳ quái. Hắn
vừa tỉnh lại, cũng không nói tên của mình với hắn, nam tử này, lẽ nào
hắn quen mình sao?
“Ngươi quen ta?”
Nam tử hơi sửng sốt, nhìn nữ tử bên người ánh mắt vô cùng kinh ngạc, hắn vội vàng cười nói:
“Không nhận ra. Ngươi không phải kêu Địch Mân sao? Lúc ngươi hôn mê, gọi Địch
Mân, cũng gọi Nguyệt Nhi… Nguyệt Nhi là tên một nữ tử, ta đoán vậy,
Địch Mân hẳn chính là tên của ngươi…”
Nói cũng đúng! Địch Mân cảm kích cười:
“Đúng vậy, Nguyệt Nhi là thê tử của ta, cũng là nữ nhân ta yêu nhất. Ta là Địch Mân, không biết ân công xưng hô thế nào?”
Biết hiện tại không thể đi đâu được, bây giờ, trước tiên hắn phải dưỡng
thương cho tốt, chữa khỏi mắt. Chỉ có như vậy, mới có thể biết rõ chân
tướng sự tình, cũng mới có thể mau chóng bảo vệ tốt Nguyệt Nhi của hắn.
Nghĩ thông suốt rồi, Địch Mân không hề sốt ruột, dù sao sốt ruột cũng không
thể làm gì, hắn lúc này không ra ngoài được, cho dù ra ngoài, cũng chỉ
có mặc cho người chém giết.
Bình luận