Nguyệt, muốn từ trên mặt của nàng, nhìn ra chút gì khác thường .
“Địch Mân đi rồi, hài tử của ta cũng mất, bỗng nhiên trong lúc đó, ta phát
hiện, thứ mình có thể có được thật sự không nhiều. Ân ân oán oán kiếp
trước, ta không muốn tham dự, cũng không muốn lại tiếp tục ghi hận.. . . Cha, hiện tại Nguyệt Nhi cũng chỉ có người, Nguyệt Nhi thật là thiên
mệnh sát tinh sao?”
Nước mắt, tức thời hạ xuống, bộ dạng điềm đạm đáng yêu, cùng Như Yên năm đó, thật sự giống nhau.
Nhìn đôi mắt đẫm lệ quen thuộc này, nhìn bóng người mơ hồ trước mắt, Liễu
tướng chợt đi lên trước, run rẩy vươn tay, lau hai mắt đẫm lệ mờ mịt của Tàn Nguyệt.
“Nguyệt Nhi, nương của ngươi chết, chẳng trách ngươi. . . .”
Một câu vô cùng đơn giản, làm cho Tàn Nguyệt nhịn không được nín khóc mỉm cười:
“Thật sự?”
Liễu tướng gật gật đầu, muốn ôm nữ nhi này, tay giật giật, rốt cục vẫn phải buông:
“Ngươi trở về trước đi, phòng ở kia, vẫn giống như trước khi ngươi xuất giá.
Ngày mai bảo quản gia chuẩn bị một chỗ khác, không cần ở đó . . . .”
Nơi đó, là lãnh cung, là lãnh cung của Tướng phủ . . .
“Cha, không cần, Nguyệt Nhi từ nhỏ lớn lên ở đó, nơi đó có ký ức của Nguyệt
Nhi cùng nương, Nguyệt Nhi ở đó là được rồi. . . . . .”
Tàn Nguyệt vui vẻ lắc đầu, khuôn mặt tươi cười, dấu ở dưới, là lòng tràn đầy chua xót. . . .
“Thiếu phu nhân, người. . . . . .”
Trở lại sân quen thuộc, quả nhiên như Liễu tướng nói, cái gì cũng không có thay đối.
Trong phòng không quá bẩn, cũng không có tro bụi gì, không nghĩ tới, nơi này cũng có người quét tước.
Nhìn phòng ở đơn giản, trong lòng Tiểu Mạt cảm thấy ủy khuất thay Tàn Nguyệt.
“Nơi này rất tốt, ta đã ở quen. Tiểu Mạt, về sau không cần gọi ta Thiếu phu nhân, ngươi kêu tên của ta là được rồi!”
“Thiếu phu nhân, vậy chỉ sợ không thích hợp. . . . . .”
Kêu tên chủ tử, đánh chết nàng nàng cũng không dám, Tiểu Mạt vội vàng lắc đầu, Tàn Nguyệt thở dài:
“Gọi ta tiểu thư đi. Thiếu phu nhân, ta cảm giác rất không quen!”
Xưng hô thế này, là thuộc về Địch Mân. Nghĩ đến Địch Mân, tâm Tàn Nguyệt sẽ đau theo, rất đau rất đau. . . .
Bình luận