“Thái Tử, người ta mệt chết, đứa nhỏ không. . . . . .”
“Hạo Nguyệt, ngươi trước về . . . . .”
Hai mắt lạnh lùng, thanh âm của Thái Tử vậy mà không hờn giận, Hạo Nguyệt
không cam lòng che miệng, Tiểu Xuân chạy lại đỡ lấy Hạo Nguyệt, chầm
chập dịch bước rời đi.
“Nhị tỷ cũng không giống như muốn rời đi?”
Nhìn bóng dáng nàng, Tàn Nguyệt đương nhiên biết Hạo Nguyệt đang lo lắng cái gì.
Chính là, nàng ta cũng quá không biết mình. Nàng là Tàn Nguyệt, nếu quả thật
muốn quyến rũ Thái Tử …, đã sớm làm, hơn nữa đối với Thái Tử, căn bản
là không cần quyến rũ, chỉ cần nàng cười cười, có lẽ Thái Tử liền mắc
câu.
“Nàng không có thương tổn gì ngươi chứ?”
Không che dấu chút nào sự quan tâm trong ánh mắt, Thái Tử khẩn trương hỏi.
“Thái Tử, ta còn cái gì đáng thương tổn sao?”
Bĩu môi khinh thường, nàng hiện tại cũng chỉ có một cái mạng nhỏ, còn lại
cái gì cũng không có, nàng sợ cái gì? Còn có ai có thể gây tổn thương
cho nàng?
“Ngươi còn hận ta?”
Ánh mắt tối sầm lại, Thái Tử hối hận nói :
“Tàn Nguyệt, thực xin lỗi, ngày đó không phải ta cố ý. . . . . .”
“Thực xin lỗi, hữu dụng sao? Thái Tử, rất nhiều việc, một khi thương tổn rồi, cũng không phải một câu xin lỗi là có thể giải quyết. Giống như việc
ngươi thương tổn ta hay ta thương tổn ngươi đều như nhau . . . . . .”
Tàn Nguyệt hít một hơi, vì sao, hắn còn không hết hy vọng với mình? Giả vờ
đối tốt với hắn, sau đó lại hung hăng thương tổn hắn, đây không phải là
thủ đoạn trả thù tốt nhất sao?
Nhưng, nàng làm không được, mặc dù chỉ là giả vờ, nàng cũng làm không được!
Người nàng yêu là Địch Mân, yêu là Địch Mân, làm sao có thể giả vờ tình ý cùng nam nhân khác đây?
Tuy rằng, đối với mọi người, thanh danh của nàng sớm không tốt; tuy rằng, cùng Địch Mân ở chung ngày chỉ có vài ngày. . . . . .
“Tàn Nguyệt, ngươi thật sự cứ như vậy hận ta sao?”
Khuôn mặt tuấn tú thương tâm, mang theo tràn đầy u buồn, lúc này, nếu đổi
thành nữ tử khác, chỉ sợ đã sớm bị nam tử như vậy bắt làm tù binh, nhưng lúc này là Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt hận hắn!
“Thái Tử, ngươi cứ nói đi?”
“Ta. . . . . .”
Bình luận