Khó khăn nhìn Hạo Nguyệt, trong khoảng thời gian ngắn, Liễu phu nhân thật
đúng là không có chủ ý gì. Nhưng bây giờ thật sự không còn sớm nữa, lát
nữa đến giờ, người nghênh thân cũng đã tới đây rồi, không được, nàng bây giờ phải có một quyết định!
“Nương, lúc này người nhất định phải giúp Hạo Nguyệt… Bây giờ, chỉ cần kiệu hoa rời khỏi tướng phủ, chuyện sau đó, Hạo Nguyệt cũng lo xong rồi…”
Thấy nương đã dao động,
Hạo Nguyệt nắm chặt lấy tay của nương, thừa dịp còn nóng tiếp tục khẩn
cầu. Liễu phu nhân thở dài một tiếng, nguyên bản trái tim đã có chút dao động, nhìn đến bộ dạng nữ nhi đáng thương như vậy, sớm đã lệch hướng về bên nữ nhi rồi, bà vội vàng nâng Hạo Nguyệt dậy, than nhẹ một tiếng:
“Được rồi, nương thử xem. Cha ngươi sắp tới đây rồi, ta trấn an hắn một chút
trước. Bây giờ không thể cho cha ngươi biết, nếu hắn biết, tất cả cũng
hết!”
Hạo Nguyệt gật đầu, nơm nớp lo sợ lấy ra một gói giấy từ trong tay áo, Liễu phu nhân khó hiểu tiếp nhận:
“Hạo Nguyệt, đây là…”
“Nương, cái này không có việc gì, chỉ là mê dược rất bình thường, sau bốn năm
giờ sẽ không có chuyện gì. Người nghĩ cách cho phụ thân uống vào là
được. Lát nữa đến giờ, người ở phủ tướng quân sẽ tới đón tân nương
trước, đừng quên gọi Lam Nhi lại đây…”
Lam Nhi, nha đầu thiếp thân của Tàn Nguyệt, có nàng ở đây, tất cả sẽ tốt đẹp.
“Hạo Nguyệt, nương biết, ta đi trước tống nàng đi!”
Cả trái tim Liễu phu nhân đập rất mạnh, cho tới bây giờ chưa từng làm
chuyện lớn như vậy, bây giờ vì nữ nhi, bà phải làm rồi, trong lòng không hề an tĩnh, nhưng cũng có hưng phấn. Bất quá, vì hạnh phúc của nữ nhi,
cũng vì vinh hoa phú quý sau này của mình, tất cả đều đáng giá.
“Nương, cám ơn người!”
Trong tay, nắm chặt một bình ngọc nhỏ, đó là nàng bỏ rất nhiều tiền tìm người mua từ trong tay ma ma ở thanh lâu. Kỳ thật, phụ nữ trong gia đình tốt
vốn không nên có mấy thứ này, nhưng vì tương lai chính mình, nàng không
thể không học những thứ này.
Gạo nấu thành cơm, nàng nhất định phải làm được. Chỉ cần gả đi, động phòng rồi, cũng viên phòng rồi, tất cả đều sẽ tốt.
Lòng bàn tay, từ từ chảy đầy mồ hôi, giơ tay, nhìn lòng bàn tay trắng bệch, Hạo Nguyệt thở dài nói:
“Hỉ nhi, bên kia ta cầu xin ngươi rồi. Ngươi yên tâm, tới phủ thái tử rồi,
ta sẽ nhanh chóng đem ngươi đổi lại. Hỉ Nhi, người khác làm ta lo lắng,
ngươi nhất định phải giúp ta!”
Chuyện này, biết nhiều tin nhất,
chính là nha đầu Hỉ Nhi này. Thậm chí ngay cả mũ phượng và giá y, cũng
là Hỉ Nhi mang tới. May là Hỉ Nhi đối với mình không có hai lòng, nếu
có, vậy sau này…
Ánh mắt trầm xuống, Hạo Nguyệt bất an nắm chặt khăn lụa trong tay. Hỉ nhi, phải đi theo bên cạnh mình, bằng không,
toàn bộ sẽ xong hết.
Bình luận