Đá đại phu mấy đá, Thái Tử hô lớn.
. . . . . .
“Thái y, thế nào?”
Lâm quý phi lo lắng, nhìn Thái y mặt mày càng nhăn, trong lòng không yên tĩnh càng ngày càng rõ.
” Nương nương, là trúng độc, nhưng cựu thần còn không biết đó là độc gì. . . . . .”
Cúi đầu, mấy vị thái y cúi đầu , một người trong đó bất đắc dĩ đứng ra nói.
“Trúng độc? Làm sao có thể?”
Trong phủ, nàng không phải dặn đi dặn lại, phải cẩn thận ăn uống sao?
Ánh mắt đảo qua, Lâm quý phi cả giận nói:
” Là do ăn cái gì rồi? Còn không mau tra. . . . . .”
“Hồi bẩm nương nương. . . . . . Vương Phi là uống thuốc bổ mới như vậy.”
Tiểu Xuân chỉ chỉ thuốc trên bàn , Thái y đi qua xem xét. Lâm quý phi cả giận nói:
“Thuốc qua tay những ai, đi ra đây hết cho ta.”
******
Phủ tướng quân
“Tiểu Mạt, ngươi nói thật sự?”
Khóe miệng khẽ cong lên, ý cười mê người. Tàn Nguyệt vui vẻ hỏi.
“Dạ, nghe nói đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại, bất quá. . . . . .”
Tiểu Mạt cúi đầu, không biết nên hay không nên nói cho tiểu thư, đứa nhỏ cũng không có bị sảy.
“Bất quá cái gì? Đứa nhỏ thế nào?”
Nàng muốn là mạng đứa nhỏ, cũng không muốn mạng của Hạo Nguyệt. Hạo Nguyệt hôn mê chưa tỉnh, thực tại có chútngoài ý muốn.
“Đứa nhỏ tạm thời không có việc gì. . . . . .”
“Cái gì? Đứa nhỏ không có việc gì? Làm sao có thể?”
Tàn Nguyệt khiếp sợ đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Mạt, hi vọng, nàng chỉ là hay nói giỡn.
“Bọn họ nói như vậy, đứa nhỏ rất tốt, chỉ là Hạo Nguyệt hôn mê. . . .”
Sẽ không , dược tính không lệch lạc nhiều như vậy!
Tàn Nguyệt khiếp sợ ngồi xuống, vẫy tay cho Tiểu Mạt lui ra, lấy ra cái bình trong tay áo, cẩn thận nhìn một lần. . . . . .
Màu sắc giống nhau, đều là vô vị, đây là thuốc của mình, làm sao có thể sai lầm được?
Bàn tay mềm vươn, nhấp một chút trên đầu lưỡi, không có bất kỳ tư vị thuốc, đột nhiên cảm giác được có chút khác lạ . . . . . .
Không đúng, là có chút không thích hợp, thuốc nhan sắc vi nhạt, còn lại tạm thời còn không rõ ràng. . . . . .
Là thời gian kéo dài sao?
Bình luận