“Sau đó thì sao? Sau đó Địch lão tướng quân cũng bị Ngũ hoàng tử khống chế
sao? Vì ta mà thanh danh cả đời của lão tướng quân bị hủy có đáng
không?”
Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, nằm xuống trên giường, cảm kích nhìn Tiểu Mạt một cái:
“Tiểu Mạt, đáp ứng ta, không được nói cho lão tướng quân cùng phu nhân biết. Chuyện này, ta sẽ xử lý . . . . . .”
Trước có thái tử, sau có Ngũ hoàng tử, nàng không thể tới trước, cũng không
thể lui ra phía sau, mặc dù là bất động tại chỗ, nhưng cũng sẽ có người
hại nàng.
Địch Mân, theo ngươi ta nên làm cái gì bây giờ? Ngươi nói Tàn Nguyệt nên làm cái gì bây giờ?
Nằm dài trên giường, cũng không hề buồn ngủ, trằn trọc. Đến khi sắc trời
khai tỏ ánh sáng, Tàn Nguyệt vẫn không nghĩ ra phải xử lý chuyện này như thế nào.
Hạo Nguyệt cũng không biết đã tỉnh chưa. Sự kiện kia
vốn là không hề sơ hở, nay có Ngũ hoàng tử uy hiếp, Tàn Nguyệt trong
lòng lại thật sự lo lắng .
“Tàn Nguyệt, sắc mặt ngươi làm sao vậy?”
Tránh được hai bữa, lúc ăn cơm tối, Tàn Nguyệt vẫn đi vào nhà ăn, cũng làm
cho Địch phu nhân nhìn ra sắc mặt không bình thường .
“Không có việc gì, nương, chắc là buổi tối ngủ không được ngon giấc!”
Tàn Nguyệt gục đầu xuống, không dám nhìn ánh mắt lo lắng của Địch phu nhân .
“Lại là ác mộng sao? Để Tiểu Mạt cùng ngươi, hẳn là rất mệt!”
Địch phu nhân không nghĩ nhiều, quan tâm nói.
“Tàn Nguyệt, nghe nói khi ở Tướng phủ, ngươi gặp thích khách?”
Địch lão tướng quân ngẩng đầu, hai mắt lợi hại quét về phía Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt vội vàng gật đầu:
“Đúng vậy, thiếu chút nữa hù chết ta! Bất quá, may mắn được người cứu . . . . . .”
“Được cứu? Tàn Nguyệt, khuya khoắt , ai cứu ngươi?”
Địch lão phu nhân ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc hỏi.
“Ta cũng không rõ lắm, chỉ nhìn thấy bóng lưng mờ mờ.”
Không muốn nói là người của thái tử , dù sao thái tử đối với nàng không có ý xấu, Tàn Nguyệt không muốn bị hiểu lầm nữa.
Trên thực tế, nàng không để ý việc người khác nói như thế nào. Dù sao nói
cũng vô dụng, chỉ cần nàng hiện tại không có việc gì thì tốt rồi.
Bình luận