cần các ngươi đáp ứng thả nàng đi, nàng cũng không thương tổn Hạo Nguyệt “
Tàn Nguyệt kích động nhìn thái tử, hứa hẹn của Hạo Nguyệt
không thể tin, nhưng lời nói của thái tử cũng có thể tin được. Nàng có
thể xác định, thái tử sẽ không lừa gạt mình!
“Này”
Thái tử khó xử nhăn mặt nhìu mày, quay đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt thấy mặt đã ửng đỏ thì trong mắt hiện lên một tia lo lắng
“Thái tử, Hạo Nguyệt đang mang thai”
Thấy thái tử do dự, Tàn Nguyệt trấn định tâm tình nhắc nhở. Hiện tại Hạo
Nguyệt không thể có việc, nếu Hạo Nguyệt xảy ra chuyện gì, ai cũng không thể bảo vệ Tiểu Mạt
“Được, ta đáp ứng”
Khẽ cắn môi, thái tử biết Hạo Nguyệt không thích, cuống quít nói
Tàn Nguyệt gật đầu, ý bảo Tiểu Mạt buông tay, Tiểu Mạt hơi do dự, nhưng vẫn là bất đắc dĩ buông tay
Kỳ thật nàng cũng biết, nơi này là hoàng cung, mặc dù nàng thật sự giữ Hạo Nguyệt, cũng chưa chắc có thể đi ra
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đến bắt nàng ta. Vừa rồi nàng ta dám đe dọa ta”
Hạo Nguyệt nhìn thấy thái tử nhìn chằm chằm vào Tàn Nguyệt, cơn tức của nàng bỗng đâu kéo đến, tức giận hô
“Hạo Nguyệt, trở về!”
Thái tử hừ lạnh một tiếng, Hạo Nguyệt định nói gì nhưng nhìn thấy vẻ lạnh
lùng trong mắt thái tử, nước mắt bỗng nhiên ào ào rơi xuống:
“Thái tử, nàng thiếu chút nữa làm hại con của chúng ta. Vừa rồi nàng lại xui khiến nha đầu này giết chết con của chúng ta”
Tàn Nguyệt rũ mắt xuống, không muốn xem bộ dạng giả bộ đáng thương của Hạo
Nguyệt. Hạo Nguyệt đối với nàng, không chừng cũng hận thấu xương? Vừa
rồi nhìn thấy ánh mắt độc ác như rắn rết kia, nàng biết, nàng thật sự
mất đi tỷ tỷ này
Nàng thừa nhận, vừa rồi nàng lợi dụng thái tử,
lợi dụng sự si mê của Thái Tử dành cho nàng. Nhưng điều này cũng không
có thể trách nàng. Cho tới bây giờ nàng không hề quyến rũ thái tử.
“Đủ rồi, bổn vương sẽ xử trí”
Không cam lòng rơi nước mắt, Hạo Nguyệt cố chấp không chịu rời đi. Thái tử
vừa trừng mắt, Tiểu Xuân lại đỡ nàng, vài nha đầu cũng đi lên trước giúp nàng rời đi.
Bình luận