“Hẳn là không. Nếu như tới…, đã sớm tới đây…”
“Hư, nhỏ giọng một chút, ngươi không muốn sống nữa sao? Vạn nhất bị hoàng thượng nghe được, vậy chúng ta có thể bị…”
…
Mấy người cảnh giác nhìn tân nương trên hỉ giường một cái, cơ hồ là đồng thời biết điều im lặng một chút.
Tàn Nguyệt thở dài, không đến cũng tốt, nàng cũng hy vọng, Hoàng thượng kia vĩnh viễn không tới.
Một tòa lãnh cung, quần áo thức ăn chay, như vậy qua cả đời, cũng không phải là chuyện xấu.
Chỉ là có thể sao?
Nghe bên ngoài có tiếng bước chân hỗn độn, Tàn Nguyệt vội thẳng lưng, vểnh tai đề phòng.
“Hoàng thượng…”
Thanh âm chỉ vang một nửa bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo Tàn Nguyệt thấy
trước mặt là một đôi chân to, nàng khẩn trương nắm lấy kim trâm, tay khẽ run rẩy…
“Vù” một tiếng, khăn voan vung lên, Tàn Nguyệt chỉ
cảm thấy một trận ánh sáng trước mắt, mà chủ nhân đôi chân kia, cũng
chính là đương kim Hoàng thượng, cũng đã đứng cách nàng hai bước.
Thật đúng là rất cẩn thận!
Cho dù là uống rất nhiều rượu, mặc dù là ở đêm động phòng của chính mình!
Hắn cũng đề phòng nàng như vậy. Giống như, đây không phải là tân nương của hắn, mà là cừu nhân của hắn!
Tàn Nguyệt chợt cảm thấy, làm Hoàng thượng cũng không có cái gì tốt. Làm
một người Hoàng thượng, nếu như ngay cả đêm động phòng hoa chúc của mình cũng phòng bị như vậy…, hắn thật đúng là đủ mệt.
“Trữ công chúa, ngươi cười cái gì?”
Nhìn khóe miệng hơi cười của Tàn Nguyệt, Hoàng thượng đột nhiên cảm giác hết sức chướng mắt.
Ánh mắt của nàng thật là lạ, cảm giác hình như là có chút đáng thương với mình!
Đáng giận, hắn là Hoàng thượng cao cao tại thượng, lúc nào cần một nữ nhân thương xót?
Phải đáng thương, cũng chỉ có nàng! Hôm nay, cái mạng nhỏ của nàng nằm trong tay hắn, giết chết nàng, thậm chí so với bóp chết một con kiến còn đơn
giản hơn!
Hoàng thượng giận tái mặt, hai mắt lạnh lùng nhìn Tàn Nguyệt, làm cho người ta khó có thể bỏ qua sự phẫn nộ của hắn.
“Hoàng thượng, nô tì thấy Hoàng thượng, không cười còn có thể làm cái gì?”
Tàn Nguyệt thở dài một tiếng, thấy hắn nổi giận, tay nàng siết thật chặt cây trâm, tùy thời làm xong chuẩn bị chịu chết.
Bình luận