Hoàng thượng thở dài, quay đầu nhìn về phía Tàn Nguyệt, nhìn chằm chằm nàng, thở dài nói:
“Nhưng mà ái phi, cây trâm đẹp như vậy, tại sao không cài ở trên đầu?”
Tay, đột nhiên nắm lại, trong mắt hắn mỉm cười:
“Đáng tiếc, đeo lên tóc ái phi, nhất định sẽ rất đẹp …”
Tay nắm chặt bỗng nhiên đưa đến trước mắt Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt kinh ngạc
nhìn cái tay kia, không giải thích được hắn lại có ý gì.
“Này…”
Hoàng thượng thở dài một tiếng, tay, đột nhiên mở ra, trong lòng bàn tay, kim trâm đã sớm không còn, chỉ có bột phấn nhỏ vụn…
Tay của hắn giương lên, bột phấn rơi xuống mặt đất, vẫn vàng rực rỡ…
Tàn Nguyệt cũng hít mạnh không khí, mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
“Ngươi là của ta, bao gồm mạng của ngươi… Ái phi, ngươi có hiểu…”
Giữ chặt cằm Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đau đớn, nước mắt ở trong mắt đảo quanh, run rẩy sợ hãi.
“Lần này, trẫm sẽ không so đo, lần trước, trẫm cũng đã quên, nhưng sau này,
dù ngươi có thật sự được như ý rồi, trẫm sẽ làm ngươi, chết cũng không
được yên ổn…”
Đau!
Cằm đau quá!
Tàn Nguyệt đau
vội vàng gật đầu, mà hắn, tựa hồ rất thích bộ dạng nước mắt mông mông
của Tàn Nguyệt. Tay không buông ra, cũng không dùng sức nữa…
Cứ là như thế, Tàn Nguyệt đau đến cả người đổ mồ hôi…
Lại không biết, hắn lúc nào mới bỏ qua cho mình…
“Hoàng thượng… Hoàng thượng… Vu phi nương nương bỗng nhiên đau bụng, xin…”
Thanh âm ngoài cửa, cắt đứt suy nghĩ của hoàng thượng, hắn nhướng mày, vẻ mặt không kiên nhẫn.
Nhưng tay, lại nới lỏng ra:
“Làm sao?”
“Đã đi gọi thái y rồi, Vu phi rất đau, sợ rằng tiểu hoàng tử…”
Công công đẩy cửa đi vào, cúi thấp đầu, không dám ngẩng lên.
Thân thể, cũng như lá cây mùa thu mong được rơi xuống, lẳng lặng run rẩy…
“Đi…”
Hơi do dự chút, nhìn Tàn Nguyệt cảnh cáo một cái, hắn xoay người rời đi…
Cửa lần nữa bị đóng lại, Tàn Nguyệt thở ra một hơi, dấu tay ở cằm hẳn là đã xanh tím, người còn nhịn không được mà nhẹ run rẩy…
Bình luận