quan hệ của hai người nhất định sâu.
“A? Không thể nào, sao hắn có thể như vậy? Cơm nhất định phải ăn đúng giờ. . .”
Tàn Nguyệt không vui chu miệng lên, trách không được gầy nhiều như vậy, thì ra, hắn không biết chăm sóc bản thân như vậy. . .
“Tàn Nguyệt, có phải ngươi thích môn chủ không ?”
Nhìn Tàn Nguyệt mất tự nhiên lộ ra tư thái xấu hổ của tiểu cô nương, Tần tỷ cười hỏi.
“Đúng vậy, ta thích hắn, ta yêu hắn. . . . . .”
Còn chưa nói dứt lời, đã thấy Tần tỷ mở to mắt, kinh ngạc nhìn đằng sau.
Tàn Nguyệt vội vàng quay đầu, chỉ thấy hắn đứng ở cửa, mặt nạ bằng đồng
sâu kín lóe lên, cũng không biết đã tới bao lâu. . . . . .
“A. . . . . . Ngươi. . . . . . Sao ngươi lại tới đây. . . . . .”
Mặt đỏ như máu, hắn đến đây lúc nào? Hắn nghe được bao nhiêu?
Tuy rằng nàng không ngại nói với Tần tỷ, nhưng nói ở trước mặt hắn, nàng cũng sẽ thẹn thùng.
Địch Mân kinh ngạc, hắn yêu Tàn Nguyệt, mặc dù lúc biết nàng qua lại nhiều
như vậy, hắn muốn quên nàng, hận nàng, nhưng hắn không làm được, thế nào cũng làm không được.
Đã từng, bọn họ cùng một chỗ, tốt đẹp như
vậy. Nhưng mặc dù tình đến ở chỗ sâu, Tàn Nguyệt vẫn không nói ba chữ
kia, nhưng hôm nay. . .
Nàng thật sự thương hắn? Hay là, nàng đã nói quen ba chữ kia?
“Tiểu Tần, vị này là. . . . . .”
Một cái cô gái áo đen đi đến, nàng làm càn đánh giá Tàn Nguyệt mắc cỡ đỏ mặt, lạnh lùng hỏi.
“Con tin!”
Vẫn là âm thanh lạnh như băng, lại phát ra trước khi Tần tỷ nói chuyện, Địch Mân thản nhiên nói.
“Con tin?”
Chanh Sát nhíu mày, theo Địch Mân qua một bên ngồi ở bàn cơm, lạnh lùng nhìn Tàn Nguyệt:
“Ngươi tên là gì?”
“Chanh phó sứ, nàng gọi Tàn Nguyệt!”
Tàn Nguyệt?
Chanh Sát nhíu mày, như có suy nghĩ gì nhìn Xích Sát lạnh lùng ngồi một bên, cười lạnh nói:
“Tàn Nguyệt, là nữ nhi của Liễu tướng ở kinh thành, thê tử của đại tướng
quân Địch Mân đã qua đời – Liễu Tàn Nguyệt? Thiên mệnh sát tinh, khắc
chồng khắc mẹ, cùng đương kim thái tử dây dưa không rõ, lại ở phủ của
Ngũ hoàng tử phủ rất lâu – Liễu Tàn Nguyệt?”
Bình luận