nắm giữ phần lớn triều chính, ngươi cho là, lúc này hoàng thượng động
tới Lâm gia đượcsao?”
Thanh thúc hừ lạnh một tiếng, hoàng thượng, nếu không phải hắn, Ngọc Nhi làm sao có thể rơi vào tình trạng bây giờ? Nếu không phải hắn, lúc trước hắn và Ngọc Nhi cũng đã sớm thành thân
rồi, sẽ không đến bây giờ cũng. . . .
Mà Địch Mân, hắn đối tốt với hắn, chỉ là bởi vì Ngọc Nhi, nếu không phải Ngọc Nhi, hắn mới lười cứu hắn.
Hừ, nghĩ đến tất cả lúc trước, trong trẻo nhưng lạnh lùng hừ một tiếng, để
cho Địch Mân kéo hoàng thượng xuống, nếu như có thể giết hắn thì rất
tốt!
Rất muốn nhìn xem, hoàng thượng bị Địch Mân kéo xuống ngai
vàng sẽ là bộ dạng gì, cũng rất muốn nhìn một chút, hoàng thượng bị con
của mình giết chết sẽ là bộ dạng gì nữa. . .
Nhưng, những điều
này chính là trả thù, chỉ là trả thù mà thôi. Nếu Ngọc Nhi biết, nàng sẽ không đồng ý, tuyệt đối sẽ không đồng ý. . .
“Thanh thúc, ta sẽ giết Lâm quý phi, diệt Lâm gia. . . . . .”
Không muốn làm loạn thần tặc tử, giết Lâm gia, giết chết Lâm quý phi, bây giờ đối với hắn mà nói, cũng không phải việc khó.
“Ám sát sao? Tốt, tốt lắm, cũng không khó. Nhưng Địch Mân, ngươi cho là Lâm gia dễ giết như vậy sao? Bọn họ có hơn mười năm căn cơ, nếu chỉ ám sát
là có thể giải quyết, ta đã sớm làm. . . .”
Ánh mắt của Thanh tối sầm lại, là thiên tính phụ tử sao? Hắn không muốn giết hoàng thượng,
nhưng hoàng thượng, khi nào suy nghĩ đến hắn?
“Đúng rồi, Địch Mân, nghe nói ngươi đưa Nguyệt Nhi quay về đây?”
Việc kia, cũng không thể làm cho hắn quá chặt, Thanh không tiếp tục quấn quýt, thanh âm lại khôi phục lạnh nhạt trước kia.
“Đúng vậy, Thanh thúc!”
“Địch Mân, ngươi cũng đã biết, trước khi Tàn Nguyệt thành thân, Lâm quý phi đã làm g với nàng?”
Địch Mân sửng sốt, chuyện này Tàn Nguyệt không nói, dường như cũng chỉ dùng mạng người Địch gia uy hiếp nàng hòa thân.
“Không biết sao? Ngoài uy hiếp ra, bọn họ còn cho Tàn Nguyệt uống thuốc không
thể sinh dục. . . Biết tác dụng loại thuốc này không? Mặc dù ngươi không chết, các ngươi hòa hảo rồi, nàng cũng không thể tài cán sanh con cho
ngươi. . . .”
Bình luận