Khi nàng bị người đuổi giết sắp mất mạng, hoàng thượng ở nơi nào?
Khi nàng lâm chung uỷ thác, rơi xuống vách núi, bị chôn sống, hoàng thượng đang làm gì?
Hắn trong cung, ở trong ôn nhu hương của hắn, thậm chí hắn tin rằng, nàng phản bội hắn, theo người khác bỏ trốn. . .
Nàng si tình với hắn, lại không nhận ra sự si tình của hắn (chỉ Thanh). Hắn
điên cuồng cứu nàng trở về, liều mạng bảo vệ nàng một mạng, nhưng nàng
mất ký ức, mất đi tất cả ký ức sau khi vào cung, chỉ nhớ rõ, hắn là sư
huynh của nàng, là người thân duy nhất của nàng hiện tại.
Đến khi cứu Địch Mân trở về!
Mỗi lần thấy nàng thất thần nhìn Địch Mân, hắn thực sợ hãi nàng lại đột
nhiên nhớ ra cái gì, nhớ tới những thống khổ trước kia, nhớ tới nhi tử
nàng dùng mạng che chở này.
Nhưng hắn vô lực ngăn cản, vì nàng,
hắn thậm chí cam tâm tình nguyện mất đi nội công nhiều năm, thiếu chút
nữa thành một tên phế nhân.
Nhưng, đều là cam tâm tình nguyện, chỉ cần bọn họ có thể gắn bó làm bạn như vậy, hắn cũng đủ hài lòng.
Ngọc Nhi, ta đây làm thế có phải rất ích kỷ không? Nếu có một ngày, ngươi thật sự khôi phục trí nhớ, ngươi có hận ta không?
Rầu rĩ bước ra khỏi phòng, chỉ là muốn đi dạo chung quanh, đi vài bước, lại phát giác có người ở phía sau theo dõi mình.
Thanh chưa quay đầu lại, nghe được đây không phải là bước chân rất mau nhẹ,
hắn biết, người đi theo phía sau không có võ công gì. Mà Mặc Sát môn,
duy nhất không có võ công chỉ có một người. . . .
Tàn Nguyệt, thê tử Địch Mân, nữ nhân vẫn cũng làm cho Địch Mân tâm tâm niệm niệm ghi nhớ.
Cả hai vướng bận, ý hợp tâm đầu, bọn họ rất hạnh phúc, mặc dù trên mặt Địch Mân có sẹo, Tàn Nguyệt không thể sinh dục. . . . . .
Cố ý thả chậm bước chân, để tránh người đi phía sau bị bỏ rơi, dù là như thế, Tàn Nguyệt cũng thở hồng hộc.
“Ngươi. . . . . .”
Thanh đột nhiên dừng thân, Tàn Nguyệt không kịp tránh, cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
“Ngươi không phải Địch Mân?”
Bị nắm hết!
Tàn Nguyệt có một chút xấu hổ trên mặt, hai mắt mất tự nhiên đánh giá nam tử mang mặt nạ giống Địch Mân.
Bình luận