Mở miệng ra, nhưng Liễu Tương lại không nói được một lời nào. Nhìn đôi mắt to mạnh mẽ của nàng, hắn khó khăn gật đầu, mà thân thể của Như Yên lúc
này cũng đã mềm nhũn. Nàng đã sớm hư thoát (mất máu, mất nước), sau khi
thấy hắn gật đầu, rốt cục yên tâm hôn mê bất tỉnh…
Chân, kìm
lòng không được bước đi về phía trước, Như Yên, vừa rồi hắn dĩ nhiên tận mắt nhìn Như Yên đi qua lửa, hắn vậy mà có thể chịu đựng nhìn Như
Yên…
“Lão gia, tỷ tỷ ngất rồi, yêu, chân tỷ tỷ sao lại bị đốt
thành như vậy … Lão gia, mời đại phu, có muốn mời đại phu đến xem qua
hay không…”
Thấy Liễu Tương sắp đi qua, Cúc Văn vội vàng bối
rối ngăn cản phía trước Liểu Tương, những câu nói như thế hình như vì lo lắng cho Như Yên, nhưng trên thực tế, đã thành công ngăn cản Liễu Tương đi về phía trước… (#Ami: một người ngu và một người đê tiện, đáng bầm thây vạn đoạn >”
“Cúc Văn, sao ngươi lại đi ra? Thân thể của ngươi đã nặng nề như vậy rồi, sao lại chạy ra đây… Không phải đã
nói ngươi không được chạy loạn sao?”
Cúc Văn, ngưng lại tầm mắt
Liễu Tương, Liễu Tương bực mình nhíu mày. Quế Nhi lúc này, đã giãy khỏi
sự khống chế của mấy nha đầu khác, nàng ngồi xổm bên cạnh Như Yên, nhìn
bộ dạng không hề tức giận của Như Yên, bên tai lại vừa nghe được tiếng
thét chói tai của nhị phu nhân. Nàng oán hận cúi đầu, lẩm bẩm nói:
“Tiểu thư, tiểu thư, xin lỗi, Quế Nhi không bảo vệ người tốt, Quế Nhi không bảo vệ người tốt…”
Thanh âm, bi thương nói không nên lời, tuyệt vọng nói không hết lời. Nàng đột nhiên xoay người, chỉ nghe một tiếng hét thảm, Cúc Văn đã ngã sấp xuống trên than lửa, cái mông chạm đất, két rồi két rồi vang lên.
“Cúc Văn…”
Tâm trí của Liễu Tương, phần lớn cũng ở bên Như Yên, hắn thật không ngờ Cúc Văn sẽ ngã xuống, càng thật không ngờ, Quế Nhi luôn luôn nhu thuận lại
tập kích Cúc Văn. Lúc lo lắng kéo Cúc Văn lên, cái mông của nàng, bị
nướng cháy từ lâu rồi, mà quần áo, càng lại khoa trương bốc lửa…
Thân thể của Cúc Văn nặng, không thể đánh ngã nàng, chỉ sợ làm bị thương hài tử. Khi toàn bộ lửa được dập xong, trên thân thể của nàng, sớm đã không còn nhiều chỗ lành lặn. (#Ami: đáng lắm, sao ko cháy mặt luôn
>”
Quế Nhi ha ha cười lớn, vừa cười tuyệt vọng mà lại vừa thê thảm. Sau đó, Cúc Văn thiếu chút nữa sinh non, Như Yên hôn mê bảy
ngày, mà Quế Nhi, vì có ý định thương tổn chủ tử, cũng bị bí mật xử
tử… (#Ami: muội sẽ cầu phúc cho tỷ =.=)
Đau đớn, đau đớn thấu
xương từ trên chân chậm rãi lan tràn lên, Như Yên trong cơn hôn mê, vào
ngày thứ tám rốt cục mơ mơ màng màng tỉnh lại.
“Tướng gia, thân thể của phu nhân không được, quá yếu, bây giờ tốt nhất là bỏ đi hài tử này…”
Bình luận