“Đúng, con mồi là chỉ người, nhưng không phải người bình thường. Mục tiêu của
chúng ta, cũng chính là muốn giết người, chính là con mồi!”
Chanh Sát thản nhiên cười, trong mắt mang theo sắc thá như mộng ảo:
“Bọn họ là mục tiêu của chúng ta, là đối tượng chúng ta muốn giết, cũng là
con mồi của chúng ta. Trong mắt chúng ta con mồi thực sự muốn giết, cũng chỉ có hắn, quan tâm, cũng chỉ có hắn. . . . Đến khi. . . .”
Hai mắt tối sầm lại, Tàn Nguyệt nhịn không được run cả người, rất khó tưởng tượng, nếu bị người như vậy nhắm vào, cảm giác kia, đủ kinh tâm động
phách . . .
“Đến khi cái gì? Đến khi người đó chết sao?”
Tàn Nguyệt run giọng hỏi.
“Đúng vậy, đúng là như thế. Hắn chết, chúng ta cũng không quan tâm nữa. . . .”
Trời ạ, đây là người nào? Sát thủ, Địch Mân về sau cũng sẽ là sát thủ như vậy sao?
“Được rồi, Tàn Nguyệt, nơi này chính là Bạch Hổ đường. Ngươi xem. . . .”
Chỉ chỉ nơi đang đánh nhau, Tàn Nguyệt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy hai người bọn họ cùng nhau, có rất nhiều người áo đen đang đánh.
“Chanh Sát, hắn đã bị thương. . . . . .”
Mặc dù không dùng vũ khí, chỉ là tay không vật lộn, nhưng thấy có người bị
ném trên đất, khóe miệng tràn ra máu đỏ tươi, Tàn Nguyệt vẫn cảm thấy
kinh hãi.
“Không có việc gì, một vết thương nhỏ, không chết được !”
Khi nói chuyện, chỉ thấy người ngã sấp xuống đứng lên, lau máu ở khóe
miệng, một lần nữa xông tới, xoay thành một đoàn với người vừa đánh
mình.
“Một vết thương nhỏ. . . .”
Một bên một nam tử lại ngã xuống, dường như hắn ngã có vẻ nặng nề, úp sấp trên đất gượng lên vài lần cũng không đứng dậy.
“Đương nhiên, bởi vì đây chỉ là tỷ thí cơ bản, khảo nghiệm thật sự ở phía sau.”
Chanh Sát cười nhẹ, kéo Tàn Nguyệt tiếp tục đi về phía trước, đẩy một cánh cửa ra, một người áo đen đón chào:
“Chanh phó sứ, hôm nay ngươi muốn đích thân giám sát sao?”
Chanh Sát gật gật đầu, nhìn Tàn Nguyệt bên cạnh một cái, nói :
“Nàng cùng ta đi xem. . . .”
Bình luận