nàng phải thử một chút.
Cách đó không xa, chính là chủy thủ của
Địch Mân, còn có rắn độc bị giết chết kia, Tàn Nguyệt cắn răng, khó khăn nhặt chủy thủ lên, lại từ từ bò trở về. . . .
A. . . .
Đau a một tiếng, thì ra nàng cũng có thể cảm giác được cái đau!
Dùng hết dũng khí toàn thân, nàng mới nhẫn tâm cắm chuỷ thủ vào trên đùi, ý
đau toàn tâm khiến nàng thanh tỉnh một chút, tiếp tục cúi đầu xuống,
từng miếng từng miếng hút lấy. . .
Khi muốn té xỉu, nàng liền
động chủy thủ một chút, chủy thủ cắm ở trong thịt, hơi chút dùng sức
cũng rất đau, thừa dịp tỉnh táo một chút, Tàn Nguyệt tiếp tục hút lấy. . .
Con ngựa ăn no cỏ, ở trong mưa giãn ra gân cốt, rống to vài tiếng, kể ra mong mỏi với mưa to.
Không biết qua bao lâu, máu đen nhạt dần, rốt cục biến thành màu đỏ đẹp đẽ,
rút ra một cái khăn lụa đã nhuốm máu, dùng hết khí lực cuối cùng, Tàn
Nguyệt băng lại vết thương của Địch Mân, rốt cục thể lực chống đỡ hết
nổi, người chậm rãi hôn mê bất tỉnh. . .
Mân, Nguyệt Nhi tận
lực, Nguyệt Nhi không còn cách khác, chỉ có thể cứu ngươi như vậy, nếu
trời cao làm sao cũng phải thu về một mạng…, vậy thu hồi mạng Nguyệt Nhi được không?
Người sống, mệt mỏi quá, hai chân duỗi ra, chết rồi, xong hết mọi chuyện. . . .
Có lẽ, quen ta là sai lầm lớn nhất đời này của ngươi, nhưng quen biết
ngươi, yêu ngươi, Nguyệt Nhi không hối hận, tuyệt không hối hận. . . . . .
Tay, nhẹ nhàng áp trên người Địch Mân, đôi môi vốn hồng nhuận, lúc này sớm biến thành màu xanh tím, trong miệng chết lặng, càng về
sau, thậm chí nàng không ngửi được mùi máu tanh. Chuỷ thủ trên đùi cắm
rất sâu, máu chảy đầy đất, dần dần chậm lại, cuối cùng đọng lại ở chung
quanh chủy thủ, không phải màu đỏ, là màu đen nhàn nhạt. . .
Trời cao cũng cảm động tình cảm động địa này, bầu trời vốn đang trong xanh
bao la, đột nhiên ầm ầm mưa xuống. Mưa từ nhỏ đến lớn, càng lúc càng
lớn, cây đại thụ cao thẳng, mà đoá hoa nhu nhược kia cũng ưỡn eo, dũng
cảm nghênh đón mưa to rửa.
Bình luận