“Ngươi. . . . . . Ngươi uống rượu?”
Tuy rằng, nàng biết rõ, thái tử sẽ không yêu Hạo Nguyệt, hắn có thể không
thương Hạo Nguyệt, nhưng nhất định phải yêu đứa bé này. Đây là hi vọng
của bọn họ, hi vọng về sau.
Nữ nhân phủ thái tử, tăng thêm không
ít, thái tử từng sủng hạnh cũng không phải một người, nhưng cố tình,
không một người có thai.
Xem ra Thái y nói không sai, đây rất có thể, chính là hài tử duy nhất của thái tử.
“Ta đây không phải đã trở lại. . . . . .”
Tìm vị trí, thái tử đặt mông ngồi xuống, trải qua nhiều như vậy, hắn chợt
phát hiện, chính mình cãi lâu như vậy, cãi nhiều như vậy, tất cả đều
không có chút ý nghĩa nào.
Dường như biết thái tử nghĩ đến cái
gì, Lâm quý phi muốn giận dữ mắng mỏ vài tiếng, lại bỗng nhiên phát hiện không biết nên nói như thế nào, cuối cùng chỉ có thể, phiền chán đi tới đi lui trên đất.
******
Ngự thư phòng, hoàng thượng sớm nhận được tin tức, Bạch công công liền hầu ở một bên, chờ hoàng thượng chỉ thị.
“Cuối cùng cũng bắt đầu sao? Bạch công công, tìm người xử lý đứa nhỏ kia. . . .”
Trên mặt phúc hậu của hoàng thượng, vẫn là cao ngạo tuấn dật. Bạch công công sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn, lại thiếu chút nữa
không hiểu ý tứ.
“Hoàng thượng, đều phải xử lý sao?”
Bọn
họ, cũng chỉ là đứa nhỏ vừa sinh ra, mấy tháng gần đây, hoàng thượng
nhân từ rất nhiều, sẽ không dễ dàng lấy tánh mạng người ta.
“Ừ, trước tạm thời khống chế lại, qua một thời gian ngắn, cho bọn họ trở về!”
Hoàng thượng thở dài, nghĩ đến Hạo Nhi, trong lòng vẫn rất đau, còn có Vũ
Nhi, nàng thương hắn như vậy, hắn làm sao có thể hoài nghi nàng, làm sao có thể ở thời điểm nàng cần hắn nhất, không ở cạnh nàng đây?
“Dạ, hoàng thượng!”
Phủ thái tử, bọn họ đã theo dõi toàn bộ. Khi biết Lâm quý phi hại chết Hàn
phi, hắn đã bắt đầu âm thầm bố trí tất cả. Phế thái tử là chuyện sớm hay muộn.
“Vũ Nhi, ngươi còn đang hận ta? Đã nhiều năm như vậy rồi, vì sao sẽ không chịu vào trong mộng của ta, gặp ta đây?”
Bình luận