Trong mắt, hiện lên một tia lo lắng, Chanh Sát vội vàng bắt lấy cổ tay Địch Mân, sau một lúc lâu, mới thở dài nói:
“Môn chủ, người cảm giác thế nào? chỗ nào không thoải mái?”
Địch Mân lắc đầu, trong cổ họng rất đau, mỗi một câu nói đều đau lợi hại:
“Tàn Nguyệt đâu? Ta muốn thấy nàng. . . . . .”
Khi nói chuyện, Địch Mân chuẩn bị đứng dậy, nhưng còn quá yếu, chống nửa ngày đều không có ngồi dậy.
“Môn chủ, người đừng vội, Tàn Nguyệt không có việc gì, nàng cũng không sao. . .”
“Nàng ở nơi nào?”
Trong đầu, bây giờ còn nhớ rõ, sắc mặt xanh tím, còn có chủy thủ trên đùi nàng ——
Nhìn chủy thủ, nhìn máu trên đất, hắn lại không dám nhổ ra cho Tàn Nguyệt.
Chủy thủ kia đâm vào rất sâu, máu trên đất cũng rất nhiều. Khi hắn nhìn, máu đã đông lại, nếu rút ra…, Tàn Nguyệt càng nguy hiểm.
Tàn Nguyệt, tại sao ngốc như vậy?
Ngươi là thê tử của ta, mặc dù chết ta cũng sẽ không để cho ngươi gặp nguy
hiểm ! Tại sao muốn giúp ta hút độc? Thân thể của ngươi vốn yếu ớt, độc
tố kia, ta cũng không chịu nổi, mà ngươi thì càng. . . .
Vì sao? Dùng chủy thủ để giữ tinh thần, cũng chỉ vì cứu ta? Nếu ta không tỉnh
lại, nếu ta vẫn ngủ say, hai người chúng ta, chẳng phải đều chết?
“Môn chủ, nàng không ở nơi này. Lão môn chủ đã tới, cứu người, cũng cứu Tàn
Nguyệt. Hắn nói, nơi này không thích hợp Tàn Nguyệt dưỡng thương, cho
nên liền mang nàng rời khỏi. . . .”
Mũi Chanh Sát đau xót, lão
môn chủ nói rất đúng, tuy rằng may mắn, còn có một hơi thở, nhưng hắn
không nắm chắc, chỉ có thể tận trách, nghe thiên mệnh.
Nhưng lời
như vậy không thể nói cho Địch Mân, hắn không có nói Tàn Nguyệt hẳn phải chết, đây cũng là có một tia hi vọng, không đúng sao?
“Hắn thật sự nói như vậy?”
Xem ra, cảm giác của nữ nhân, là rất chuẩn. Trước khi Tàn Nguyệt đi, trên
mặt mang theo quyến luyến rõ ràng, trong lòng, tất nhiên cũng cảm giác
được bất an.
Nhưng vì mình, nàng vẫn rời khỏi. Thanh thúc nói như vậy sao? Tàn Nguyệt thật sự không có chuyện gì sao?
Nhắm mắt lại, Địch Mân tập trung tinh thần toàn thân:
“Chuẩn bị xe, ta muốn đi tìm Tàn Nguyệt. . . . . .”
Bình luận