“Ngọc Nhi, trẫm rất hi vọng, mỗi sáng sớm, đều có thể ôm ngươi tỉnh lại. . . . . .”
Trên mặt nam tử, hiện lên một tia sầu lo, nữ tử chua xót cười:
“Ngạo, ngươi là hoàng thượng, ngươi có trách nhiệm. . . .”
“Trách nhiệm trên triều đình cũng thế, chẳng lẽ trẫm muốn nghỉ ngơi ở đâu, cũng phải để bọn họ quyết định sao?”
Trên mặt nam tử, tràn đầy không kiên nhẫn, hắn là đế vương, mọi sự đều hài
lòng. Thậm chí ngay cả muốn nữ nhân nào, đều phải suy nghĩ kỹ càng.
“Ngạo, ta hiểu ngươi. . . . . .”
Chôn chua xót ở trong lòng, trong mắt, chỉ còn lại nụ cười thản nhiên, nữ tử thở dài một tiếng:
“Đến chỗ tỷ tỷ đi, nàng mang bầu, không thể. . . . . .”
Lời còn chưa dứt, đã cười không nổi, nước mắt cũng đã rơi xuống, đem nam
nhân của mình, đuổi tới trong lòng một nữ nhân khác, là chua xót như
vậy. . . .
Ngạo. . . . . .
Gọi nhỏ một tiếng, cảnh tượng trong đầu rất nhanh biến mất, nữ tử kinh ngạc nhìn, nhìn nam tử nhắm chặt hai mắt trước mắt.
“Ngạo. . . . Ai là Ngạo. . . . . .”
Luôn cảm giác, nam tử kia có liên quan với mình, nhưng nữ tử trong mộng là ai, thật là nàng sao?
“Địch Mân, vì sao? Gặp lại ngươi vì sao ta sẽ nhớ tới mấy thứ này? Tại sao lại như vậy?”
Ngọc Nhi thì thào tự nói, nàng sinh bệnh rồi, đã quên rất nhiều thứ, rất nhiều rất nhiều. . . .
Nàng không thích tiếp xúc với người, trước kia cũng từng đi ra ngoài, đối
với người ngoài, nàng có cảm giác sợ hãi theo bản năng, nhưng đối với
Địch Mân, lại không hiểu sao thích. . . .
“Địch Mân, đến tột cùng ngươi là ai?”
Trí nhớ, tuy rằng đã quên rất nhiều, nhưng nàng cũng không phải là ngốc,
tổng cảm giác, nàng cùng đứa bé này, có quan hệ không hiểu. . .
******
Nghe được tên làm cho hắn nghiến răng nghiến lợi kia, Thanh thúc không đi
vào, thuốc trong tay, đột nhiên cảm thấy rất nóng, hắn thiếu chút nữa
liền buông tay ra, chén thuốc cũng thiếu chút rơi xuống.
Ngạo, nàng nhớ lại Ngạo!
Sao nàng ở phía sau, liền nhớ lại tên đáng giận kia?
Bình luận