Liễu Hạo Nguyệt, nữ nhân ác độc này, trời cao cũng quá mức ưu ái nàng? Nếu nàng có thể, thật là tốt biết bao?
“Tàn Nguyệt, đừng như vậy. . . . Đừng đối với ta như vậy. . . .”
Địch Mân đứng lên, nghiêng ngả lảo đảo bước ra ngoài. Bên trong rất buồn,
thấy Tàn Nguyệt bất động, hắn muốn cái gì cũng buông tha cho, cứ như vậy lẳng lặng cùng nàng, sợ chỉ có thể nhìn nàng như vậy. . .
Bất
tri bất giác, hắn lại đi tới Tướng phủ, cúi đầu, nhìn Liễu tướng và Liễu phu nhân vội đến sứt đầu mẻ trán, Địch Mân hắc hắc nở nụ cười khổ. .
.
Tuy rằng, trời đã rất đen, nhưng trong viện vẫn đèn đuốc sáng trưng. Tiếng cười đột nhiên tới, làm cho Liễu tướng, Cúc Văn, còn có
gia đinh trong viện đều khẩn trương sửng sốt, vài hộ viện cũng cầm vũ
khí nhích lại gần, vây Địch Mân vào giữa.
“Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?”
Liễu tướng lên tinh thần, nhìn đối phương không mang vũ khí, thanh âm to không ít.
“Ha ha, ta là ai? Tướng gia, nghe nói các hài tử của ngươi đều đã đi mất, ngươi có vẻ rất vội . . . .”
Địch Mân cười khổ vài tiếng, Tàn Nguyệt rốt cuộc là chỗ nào không tốt, vì sao hắn chưa từng sốt ruột vì Tàn Nguyệt?
“Ngươi nói cái gì? Chẳng lẽ là ngươi bắt bọn họ đi?”
Trong mắt, hiện lên nhiều tia bất an, người này cảm giác không bình thường, trăm ngàn không cần là hắn.
“Ta chưa nói, ngươi biết cái gì. Tướng gia, bọn họ nói lòng bàn tay mu bàn
tay đều là thịt, đối với ngươi sao lại cảm giác, lòng bàn tay và mu bàn
tay của ngươi, không quá giống nhau?”
Địch Mân lạnh lùng cười, mặt già của Liễu tướng đỏ lên, cả giận nói:
“Bọn họ đều là hài tử của ta, ta đối với bọn họ đều giống nhau . . . . . .”
“A, phải không? Thì ra là ta hỏi nhầm rồi, Liễu tướng chỉ có ba đứa con này. . . .”
“Ngươi. . . . Ngươi có ý gì? Bọn họ thật sự ở trong tay ngươi? Người tới, bắt lấy hắn. . . . . .”
Liễu tướng quýnh lên, vội kêu gia đinh đi lên.
“Được, ngươi có thể tùy ý. Bất quá ta cũng không dám cam đoan, các ngươi đụng
đến một đầu ngón tay của ta, bọn họ sẽ như thế nào. . . . . .”
Bình luận