Chính là tốt của ngươi, vì sao chưa từng vì Tàn Nguyệt mà bộc lộ?
“Ngươi. . . . . . Ngươi đến tột cùng muốn thế nào. . . . . .”
Liễu tướng giận dữ, trên mặt tức giận biến thành màu đen, vội bảo gia đinh tránh xa một chút.
“Tráng sĩ, van cầu ngươi buông tha Hạo Nguyệt, buông tha Vệ Trạch đi. . . . . .”
Phịch một tiếng, Cúc Văn bỗng nhiên quỳ xuống, đầu dùng sức đập vào phiến đá trong viện, hết sức vang dội.
“Buông tha bọn họ? Bọn họ cần một người tha lỗi. Nàng còn sống, bọn họ tự
nhiên cũng không có việc gì, nếu nàng chết, bọn họ. . . Không, không chỉ là bọn họ, toàn bộ Tướng phủ, đều cùng nàng xuống Địa ngục đi. . . Ha
ha. . . .”
Địch Mân càn rỡ cười ha hả, mà cũng là vào lúc này,
mấy cái ám khí bay tới, thân mình Địch Mân vừa chuyển, thuận tay bắt lấy hai người bên người, tùy tay vừa đỡ, ám khí tiếp đón lên, vài tiếng ôi, mấy người đã chết.
“Ta nói là ai đây, thì ra là thái tử điện hạ
tôn quý. Giang hồ nghe đồn, thái tử lòng dạ độc ác, nay xem ra, quả
nhiên không giả. . . .”
Địch Mân cười lạnh, nếu không phải bởi vì thời cơ chưa tới, hắn thực hận không thể, lập tức lấy mạng nhỏ của thái tử.
“Các hạ khách khí, bổn vương cũng bất quá là muốn tìm về nữ nhân của bổn vương mà thôi.”
Thái tử giảo hoạt cười, nhìn vào mắt Địch Mân, hiện lên một cỗ nghi hoặc, hắn là ai vậy, dường như tương đối quen thuộc với hắn.
“Nữ nhân của ngươi? Nữ nhân của ngươi là ai? Theo ta được biết, nữ nhân của thái tử như nước trong sông, không biết thái tử nói là người nào?”
Địch Mân cười nhẹ, khăn đen ở trên mặt, khó có thể che dấu hận ý.
“Ồ? Phải không? Nhưng sinh đứa nhỏ cho bổn vương, chỉ có một . . . .”
Thái tử không đi trước, trong thanh âm hiện lên một tia nghiền ngẫm, người này hẳn là gặp qua, nhưng không biết đã gặp khi nào.
“Ha ha, ngươi nói là ma ốm kia à. . . Thái tử, ngươi cũng không cần tức
giận, mặc dù là ma ốm, nhưng so với người khác mạnh hơn chứ? Ta nghe
nói, thái tử ngay cả người ta mồ côi từ trong bụng mẹ cũng không buông
tha. . . .”
Mồ côi từ trong bụng mẹ?
Hắn nói, là Tàn Nguyệt?
Bình luận