Con mắt sắc bén đảo qua, Tàn Nguyệt sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, một cái chén trượt qua sát bên má —
Choang một tiếng, cái chén không làm gương mặt nàng bị thương, nhưng Tàn Nguyệt lại sợ cả người run rẩy.
“Ăn cơm!”
Vỗ xuống bàn lần nữa, các nữ nhân đều phục hồi tinh thần lại, gắp rau, rót rượu, bóp vai, xoa chân, giống như lúc nàng vừa mới vào. Mà nàng, chỉ
có thể bất lực quỳ trên mặt đất, giống như con mèo nhỏ bị người khác vứt bỏ, không tiếng động nghẹn ngào …
Hắn yêu nương sao? Nếu như
yêu nương, hắn tại sao không đi thăm nương? Lửa giận, lén lút bùng lên,
nàng năm tuổi, lần đầu tiên làm ra một chuyện kinh hãi thế tục (kinh sợ
người thường) —
Nàng chạy đến bên cạnh hắn, kiễng chân, cầm lên ly rượu trước mặt hắn, hung hăng quăng đến trên mặt đất…
Choang…
Một tiếng vỡ, mọi người trong phòng kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, cha cũng
phẫn nộ trừng mắt nhìn nàng, thậm chí hắn giơ cao cái tát.
“Nương nói, người yêu nàng… Nhưng, người yêu nương thế này sao?”
Che miệng, Tàn Nguyệt chạy đi ra ngoài, không biết phía sau có người đuổi
theo hay không, nàng chỉ biết là, lúc trở về, ánh mắt nương yếu ớt,
giống như tro tàn:
“Không được hận hắn, hắn là phụ thân của ngươi…”
Đó là, một câu nói cuối cùng nương để lại cho nàng. Đến khi chết, nàng
cũng không nhìn thấy hắn, cái người nam nhân nàng luôn miệng nói yêu
nàng…
Có lẽ, hắn đối với nương coi như là không tồi, tối thiểu, sau khi nương đi ba năm, hắn mới đưa nhị phu nhân lên chính, coi như
là, không làm thất vọng nương? Nàng chung quy cảm giác được, khi còn
sống nương quá mức thê thảm, quá mức bi ai. Nương từng nói hy vọng nàng
hạnh phúc, chỉ có tìm một nam nhân bình thường gả cho, mới là hạnh phúc
nương nói.
Nhưng, trời cao đúng là vẫn không chiếu cố nàng, nàng
gả cho, vốn là thái tử, tương lai là hoàng thượng, cũng là một người
nhất định sẽ có rất nhiều phụ nữ bên cạnh.
Thái tử, vốn ưu tú như vậy, điều kiện lại tốt như vậy, nàng có thể nào kỳ vọng, trong mắt hắn
chỉ có một mình nàng đây? Cho nên, mạng của nàng cũng thê thảm, nhất
định rồi, có thể sẽ phải đi theo con đường của nương…
Nơi này
là tân phòng, chung quanh lại yên tĩnh đến đáng sợ. Trên mặt lạnh lạnh,
Tàn Nguyệt lén đưa tay lên, cảm giác ẩm ướt, đây là nước mắt sao? Đã bao lâu không rơi lệ rồi? Đêm tân hôn, nàng thế nhưng lại rơi lệ, đây có
phải điềm rất xấu không?
Có lẽ là vậy, nàng cũng không muốn rơi
lệ, chỉ là nhớ tới nương, nhớ tới một việc khi còn bé, nước mắt, nhân
tiện bất tri bất giác rơi xuống.
Bình luận