có bảo vệ tốt mẹ con Hàn phi. . . .”
Thấy Địch lão phu nhân không lên tiếng, Địch lão tướng quân quyết đoán nói.
“Cái gì, Địch Mân là nhi tử của hoàng thượng. . . Sao có thể như vậy? Tại
sao có thể như vậy? Không được, ta phải ngăn cản, ta phải đi ngăn cản. . . . . .”
Điên cuồng chạy ra ngoài, nước mắt lướt qua một đạo đường cong xinh đẹp, thê thảm rơi xuống mặt đất, trơn xuống trong mồ . . . .
Địch Mân, Thanh thúc quả nhiên là có mục đích. . . .
Thuốc kia, không phải là thuốc ngất, mà là thuốc chết thật. . . .
Hắn muốn trả thù hoàng thượng, nhìn hắn chết ở trong tay con ruột. . .
Cũng muốn trả thù Địch Mân, nhìn Địch Mân tự tay giết chết cha của mình. . . .
Mà Địch Mân, làm sao ngươi có thể tin lời của hắn như vậy?
Không cần, không cần như vậy, nếu quả thật là như vậy, cả đời ngươi đều không an lòng. . . .
Nước mắt, làm mơ hồ tầm mắt Tàn Nguyệt, bất chấp ánh mắt kỳ quái của người trên đường, Tàn Nguyệt cố sức chạy trước. . . . . .
Chạy rất nhanh, cũng chạy rất vội. . . . . .
Thậm chí, còn không cẩn thận ngã sấp xuống vài lần, có người đỡ lấy nàng,
Tàn Nguyệt không nói lời cảm tạ, tiếp tục chạy trước. . . . . .
Đến khi, có người chặn tầm mắt của nàng. . . . . .
Một thân áo choàng màu nâu xanh, gương mặt ôn hòa và xa lạ. . . .
“Ngươi. . . . . .”
Hắn vẫn đều chống đỡ Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt ngẩng đầu, vừa muốn hỏi, hắn bỗng nhiên vô hại cười. . . . . .
“Tàn Nguyệt, sao gấp như vậy. . . . . .”
Thanh âm kia, rất quen thuộc, mà có thể biết nàng là Tàn Nguyệt, người trên đời này thật đúng là không nhiều. . . . . .
“Là ngươi. . . . . .”
“Đi thôi, nên trở về nhà. . . . . .”
Tay hắn vung lên, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, người đã mất đi tất cả tri giác. . .
Hắn đến đây, dường như hắn đã biết tất cả. . . . .
Hắn muốn ngăn cản ta, ngăn cản ta đi nói cho Địch Mân. . . . . .
Địch Mân, không được động thủ, hiện tại trăm ngàn không được động thủ!
Nếu động thủ, ngươi sẽ phải hối hận, sẽ hối hận cả đời . . . .
Thật sự. . . . . .
Bình luận