Trúc Thanh đi đến bên người Lâm quý phi, quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, thở dài:
“Tư Không Ngạo, chuyện của nàng, ta xử lý xong rồi, ngươi có phải cũng nên cho Vũ Nhi, cho Địch Mân một cái công đạo!”
“Trúc Thanh, ngươi cứu Hàn phi?”
Cửa, Địch lão phu nhân run rẩy tiến vào, Trúc Thanh quay đầu nhìn thoáng
qua, không vui nhướng lông mày, giống như hôm nay nên đến, không nên đến đều đã đến.
“Dạ!”
“Vậy Mân nhi đâu? Con ta đâu?”
Địch lão phu nhân run rẩy, Hàn phi không có việc gì, có phải nói Mân nhi
cũng không có chuyện? Hắn có thể cứu được Vũ Nhi, vậy cũng nhất định có
thể cứu được Mân nhi?
“Thực xin lỗi, ta bất lực. . . . . .”
Trúc Thanh thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn hướng Lâm quý phi, cả giận nói:
“Vũ Nhi, còn sống, nàng trúng độc, thời điểm đó chỉ tạm thời ngất, cho nên
ta ra sức cứu nàng trở về, bởi vì nàng còn một hơi thở. Mà Địch Mân, lúc trước ngươi cũng thấy đấy, hắn lúc ấy đã bị bọn họ bóp chết .. . .”
Ánh mắt, bỗng nhiên có chút chua chát, đối với Địch phủ, là hắn nợ bọn họ.
Tận mắt thấy?
Địch Mân chấn kinh, nương, ban đầu là tận mắt thấy con của mình bị bọn họ
giết chết sao? Lâm quý phi, ngươi thật tàn nhẫn, quá tàn nhẫn!
Giúp đỡ Tàn Nguyệt, hai người cùng đi đến bên người Địch lão phu nhân cùng
Địch lão tướng quân, phịch phịch hai tiếng, hai người cùng nhau quỳ
xuống:
“Thực xin lỗi, cha, nương. . . . . .”
Chưa bao giờ
biết, hắn không phải con của bọn họ. Chưa bao giờ biết, mạng của hắn, dĩ nhiên là dùng mạng con của bọn họ đổi lấy !
Mà bọn họ, cho hắn bao nhiêu tình yêu, tình yêu chân thật, hắn vô cùng may mắn, có thể có cha mẹ tốt như vậy.
“Mân nhi, ngươi vẫn là Mân nhi của ta. Vũ Nhi, cho tới nay ta đã nói qua,
hắn đã chết, Địch Mân chính là đứa nhỏ của hai người chúng ta, chịu
tải** là hi vọng của hai người chúng ta. Nhưng thật xin lỗi, ta không
muốn để cho hắn nhận cha, không muốn làm cho nho nhỏ** hắn, gia nhập vào trong tranh đấu cung đình, ta thậm chí cũng không muốn cho hắn vào
triều làm quan. . . . Nhưng số mệnh, tất cả đều là số mệnh, hắn làm quan rồi, thiếu chút nữa còn chết ở chiến trường. . . .”
Bình luận