Nàng cũng rất khó xử, kia dù sao cũng là cha Tàn Nguyệt . . . . . .
“Nương, hắn chỉ cho ta sinh mệnh. . . . . .”
Tàn Nguyệt thở dài một tiếng, nếu nàng xin cho Liễu tướng, Địch Mân nhất
định sẽ lo lắng, mà khi Địch Mân bị bọn họ đuổi giết, ai xin cho Địch
Mân?
“Ta cũng hi vọng, hoàng thượng có thể cho Mân một cái công đạo. . . .”
Một câu, cũng biểu lộ thái độ của Tàn Nguyệt, Địch lão phu nhân thở dài:
“Ngươi quyết định?”
“Dạ, ta quyết định. . . . . .”
Tàn Nguyệt gật đầu, trượng phu và phụ thân, bọn họ đối với chính mình như thế nào, có lúc nào nàng không rõ?
“Vậy là tốt rồi! Tàn Nguyệt, nghỉ ngơi thật nhiều, dưỡng thân thể cho tốt. . . .”
Thở dài một tiếng, trên mặt Địch lão phu nhân, mang theo thương cảm nhàn nhạt.
“Nương, ngươi nói ta không phải rất tuyệt tình chứ?”
Địch lão phu nhân cười nói:
“Không!”
“Bọn họ thật sự là người thân của ta, nhưng không có ai xem ta như người thân! Mân từng nói, sẽ giữ cho hắn một mạng. . .”
Đã từng, rất lâu rất lâu lúc trước, bọn họ đã tham thảo qua vấn đề này.
Lúc trước, đề nghị Địch Mân đi xuất chinh đúng là Liễu tướng, lúc ấy
nàng và Địchh Mân vừa mới thành thân vài ngày, Địch Mân còn chưa có quay về triều liền phải ra chiến trường. . . .
“Ừ!”
Đưa nàng rời đi, Tàn Nguyệt đứng ở trong viện, nhìn cây nguyệt quý trong sân, nở thật đẹp.
Có bươm bướm bay tới, vây quanh đoá hoa, rất được, cũng rất đẹp.
“Ái phi của trẫm, thật đúng là rất nhàn hạ thoải mái . . . . . .”
Âm thanh lạnh như băng, giống như sứ giả từ Địa Ngục tới, Tàn Nguyệt cả kinh cả người run rẩy lên. . .
Ban ngày, mặt trời đang cao, hoa đang nở tươi đẹp, nàng không phải nằm mơ!
Nhưng hắn, là ác mộng của nàng. . . .
Nghĩ đến bàn tay chảy máu đầm đia kia, chỉ là nha đầu không cẩn thận làm bắn ra một chút rượu. . . . . .
Nghĩ đến cảm giác ngón giữa của hắn, gắt gao nắm người nàng ——
Rất đau, rất đau, đau tận xương, đau kinh tâm. . . . . .
Ánh mắt âm tàn của hắn, hung tợn nhìn chăm chú vào Tàn Nguyệt.
Bình luận