Hung hăng nắm chặt cổ tay của nàng, thiếu chút nữa liền nắm gãy. . . . .
“A. . . . . . Đau. . . . . .”
Tàn Nguyệt bị đau, không vui nhíu mày ——
Mân, ngươi ở đâu, mau tới cứu ta!
“Đau, ngươi cũng biết đau? Ở bên ngoài tiêu dao lâu như vậy, có phải nên cùng trẫm hồi cung rồi hay không?”
Nghiến răng nghiến lợi , hắn đã tới đây mấy lần, nhưng trong viện này phòng bị không kém. . . .
Có thể tránh ra bọn họ tiến vào, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Hơn nữa, tốt nhất có thể mang nàng đi!
Đến địa bàn của hắn, muốn xử trí nàng như thế nào, còn không phải tùy ý mình?
“Ngươi. . . Nơi này là nhà của ta, ta là thê tử của Địch Mân, ta sẽ không đi với ngươi. . . .”
Tàn Nguyệt thở dài, không rõ tại sao người này phải cố chấp như vậy!
Nàng bất quá là một tàn hoa bại liễu, một nữ nhân từng gả cho người. Phải
xin lỗi hắn là Lâm quý phi, hắn nên tìm người tính sổ…, cũng nên tìm Lâm quý phi.
“Là Lâm quý phi thiết kế, nếu ngươi muốn tìm người tính sổ, không nên tìm ta. . . .”
“Trẫm biết là chủ ý của Lâm quý phi, nhưng trẫm cũng biết, cùng trẫm bái đường, là Liễu Tàn Nguyệt ngươi!”
Lạc Tử Thần cười lạnh, thân mình giống như khối băng, đông lạnh Tàn Nguyệt nhịn không được run. . .
“Nhưng, ta. . . . . .”
Tàn Nguyệt sốt ruột nhìn bên ngoài, ai tới cứu nàng? Ban ngày ban mặt, ở phủ tướng quân, chẳng lẽ hắn dám bắt cóc mình sao?
“Hừ, còn không buông tay. . . . . .”
Một thứ gì bay tới, đánh thẳng đến tay cầm lấy Tàn Nguyệt.
Lạc Tử Thần sớm buông lỏng tay, Tàn Nguyệt chỉ cảm thấy thân mình nhẹ nhàng bay lên, lúc rơi xuống đất, đã rời khỏi Lạc Tử Thần rất xa.
Mà phía sau, lồng ngực cứng rắn và ấm áp kia, đúng là Địch Mân của nàng.. . .
“Mân, ngươi rốt cục đã trở lại. . . . . .”
Ánh mắt Tàn Nguyệt đau xót, nước mắt thiếu chút nữa liền hạ xuống. . . .
“Địch Mân? Chúng ta lại gặp mặt. . . . . .”
Thấy Địch Mân trở về, Lạc Tử Thần không có sợ hãi, chỉ lạnh lùng cười.
“Đúng vậy, không ngờ rằng ta còn sống sao?”
Bình luận