Cửa đã đóng lại, trong phòng chỉ có Ngụy công công, Chanh Sát và Lạc Tử Thần.
“Nữ nhân, ngươi nhanh chút, rất đau, không biết có phải trật khớp hay không, ôi. . . .”
Không phải nói nữ nhân đều mềm lòng sao? Tuy rằng thật là có chút đau, nhưng
tuyệt đối không đau đến bộ dáng này, hắn có phần khoa trương trong đó. . .
“Hừ, nam nhân yếu ớt như vậy, ta thực hoài nghi ngươi có phải Lạc Tử Thần máu lạnh vô tình hay không!”
Chanh Sát bĩu môi, không cam lòng không muốn tiêu sái tới, liếc mắt phần lưng của hắn, do dự muốn ra tay hay không.
“Nữ nhân, ngươi không phải là thẹn thùng chứ? Thế nào, dáng người của trẫm, khiến ngươi hài lòng không?”
Nhớ rõ, hắn cho tới bây giờ cũng không phải một người lắm mồm như vậy.
Nhưng hôm nay, không hiểu sao hắn luôn thích trêu chọc nàng, thích nghe
thanh âm nàng tức giận.
“Thẹn thùng? Thân thể của nam nhân ta đã
thấy, đếm đều đếm không hết, so với thân hình của ngươi đẹp hơn nhiều.
Ta thấy ngươi, căn bản cũng không có cái gì đẹp mặt. . . .”
Chanh Sát bĩu môi khinh thường, tuy rằng thân hình của hắn thật là đẹp, nhưng. . . .
Nhưng nam nhân tự đại này, không cần kiêu ngạo như vậy chứ?
“Ngươi, nữ nhân, ngươi có biết cái gì là cảm thấy thẹn hay không?”
Nghe được nàng thấy qua rất nhiều thân thể của nam nhân, trong lòng Lạc Tử
Thần đã cảm thấy không vui, nữ nhân phải tự trọng, sao có thể xem thân
thể nam nhân?
Chanh Sát bĩu môi, bàn tay mềm đưa đến trên lưng
hắn, nhẹ nhành, giống như một dòng điện mơn trớn, hắn nhịn không được
thoải mái nhắm mắt lại. . . .
“Không biết!”
Đụng đến chỗ thương, Chanh Sát đột nhiên dùng sức một cái, Lạc Tử Thần đau thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống:
“Nữ nhân, ngươi mưu sát, ôi. . . .”
Cái này, tuyệt đối không phải xạo, thật sự đau đớn, đau toàn tâm đến xương. . . .
“Đừng nhúc nhích! Ngươi ngu ngốc, ngươi không biết thời điểm nối xương là
không thể động sao? Cái này tốt lắm, sai lệch, ngươi. . . . . .”
Sai lệch? (lệch xương =]])
Lạc Tử Thần vừa nói ra miệng, sắc mặt tái nhợt quay đầu lại.
Như vậy liền sai lệch? Đây quá. . . . Khoa trương chứ?
Bình luận