không biết đã bao lâu rồi không có thêm đồ đạc mới, chỉ nhớ từ khi nương mất, nàng trở thành một người dư thừa trong tướng. Bàn tay nhẹ nhàng
vuốt ve bức tranh treo trên tường, đó là bức tranh nàng tự vẽ, nữ tử
trong tranh, vừa dịu dàng vừa hiền hậu, khóe mắt lộ ý cười thanh tao,
một thân áo dài đỏ thẫm. Nàng nhớ rõ nương từng nói, màu đỏ là màu sắc
của chính thê, thể hiện sự tôn quý.
Nói là tôn quý, nhưng người
đã chết, thì tôn quý và thấp hèn có gì khác nhau? Người chết như ngọn
đèn đã tắt, lúc nương còn sống cũng rất ít ai nhớ tới, hôm nay, ai còn
có thể nhớ người đây?
Tàn Nguyệt thở dài một tiếng: Nương, Nguyệt nhi cũng sắp phải xuất giá, đáng tiếc, số mệnh của Nguyệt nhi không
được tốt, phải gả cho người nhất định sẽ tam thê tứ thiếp. Có lẽ, nữ
nhân của hắn sẽ rất nhiều, Nguyệt nhi bất quá cũng chỉ là một người nhỏ
bé nhất trong đó.
Nương, người an tĩnh đã lâu, bây giờ e là sẽ
không tiếp tục an tĩnh được nữa, ông ta sắp tới rồi, nam nhân người vừa
yêu vừa hận sắp tới rồi, sau này ông ấy sẽ đến nhìn người. Nguyệt nhi
chỉ có thể ở cùng người thêm một tháng, một tháng sau, Nguyệt nhi phải
xuất giá, làm phi tử của thái tử, sẽ không thể là duy nhất, sẽ phải cùng những nữ nhân khác chia xẻ tướng công.
Hạo Nguyệt oán hận Nguyệt nhi, cho là con đoạt mất tướng công của nàng, nhưng nàng không biết,
điều Nguyệt nhi không mong muốn nhất chính là phải gả cho thái tử. Nếu
như có thể lựa chọn, Nguyệt nhi tình nguyện không làm nữ nhi của Tể
tướng, chỉ làm một nữ tử bình thường, lấy một tướng công bình thường,
bình yên sống đến hết đời.
Nhưng là, có thể được sao? Làm nữ nhi
của Tể tướng, Nguyệt nhi không có quyền lợi lựa chọn tương lai, cho dù
có lạnh nhạt như nước, có đem toàn bộ ánh sáng che phủ hết bản thân,
Nguyệt nhi vẫn là nữ nhi của Tể tướng, vẫn sẽ có một ngày bị phụ thân
đem “Bán” ra ngoài.
Đã biết sớm sẽ có ngày hôm nay, nhưng Tàn
Nguyệt không ngờ ngày này lại tới nhanh như vậy. Nếu như biết ngày đó ra ngoài sẽ có kết quả như vậy, nàng nhất định sẽ không xuất hiện, cũng sẽ không đụng phải hắn.
Nhưng trên đời làm gì có “nếu như”, làm gì có bán “thuốc hối hận”, ngày đó nàng đã ra ngoài và bọn họ đã gặp nhau rồi…
“Tàn Nguyệt, đây là thánh chỉ, thái tử coi trọng con, đó là phúc khí của con…”
Liễu Tương vừa bước vào cửa, liền bắt gặp ngay vẻ mặt trầm tư của Tàn
Nguyệt, ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt Tàn Nguyệt, trong đầu cố
gắng hồi tưởng lại hình ảnh nữ nhi này trong trí nhớ, cố gắng hồi tưởng
lại cả nửa ngày, trong đầu vẫn không hề có chút ấn tượng gì.
“Thật vậy ư? Phụ thân, nếu đó là phúc khí của ta, ta có thể từ chối không cần được sao?”
Tàn Nguyệt thản nhiên quay đầu cười, đôi môi đỏ mọng như hoa anh đào hơi
nhếch lên, trên gương mặt ôn nhu trắng nõn, hiện rõ vẻ mặt không cam
lòng.
Bình luận