Trong phòng, tĩnh lặng như chết, Liễu Tương nhìn chằm chằm vào nữ nhi đã bị
ông lãng quên rất nhiều năm, nữ nhi này trong trí nhớ sớm đã không còn
bao nhiêu ấn tượng, nàng bình lặng, ôn nhu tới mức khiến cho người ta
không cảm giác được sự tồn tại của nàng.
Lúc này, đây là lần đầu tiên nàng đối với ông nói ra lời đại nghịch bất đạo như vậy…
“Tàn Nguyệt, con nên biết, đó là vinh hạnh của con…”
Mắt ông nhìn Tàn Nguyệt không chớp. Tàn Nguyệt thản nhiên cười nói:
“Nhưng ta lại không cho là như vậy!”
Có lẽ, sự đối kháng của nàng cùng Liễu Tương hôm nay đã lên đến đỉnh điểm, sống tới hơn mười lăm năm, đây là lần đầu tiên nàng nghiêm túc chống
đối phụ thân như vậy.
“Ha ha… Tàn Nguyệt, được thái tử coi
trọng là phúc khí của con, rất nhiều người muốn cầu còn không được. Là
phúc khí nên không thể trốn tránh, đừng khiến cho thái tử thất vọng,
cũng đừng quên rằng, con là nhữ nhi của ai…”
“Nữ nhi”, lúc này
đây, ông còn thản nhiên coi nàng là nữ nhi của mình, nhưng có bao giờ
ông thực sự xem nàng là nữ nhi của mình chưa?
Thật nực cười, phụ thân này của nàng, có bao giờ để ý tới cảm thụ của nàng? Vừa rồi nàng nói như vậy, bất quá cũng chỉ là…
Bất quá là muốn phát tiết một chút. Hơn nữa, không phải còn có Hạo Nguyệt
sao? Phụ thân rất thương yêu Hạo Nguyệt, không biết ông sẽ khuyên nhủ
Hạo Nguyệt như thế nào đây? Hạo Nguyệt tới lúc này đối với thái tử vẫn
rất chung tình.
“Phụ thân nói rất đúng, chỉ là Hạo Nguyệt…”
Tàn Nguyệt nhướng mắt lên, kẽ cười nhìn Liễu Tương, nàng luôn thể hiện là
một người nhu thuận, làm cho mọi người không thể nhìn thấu được trong
lòng nàng đang nghĩ gì?
“Nàng? Chỉ là một tiểu hài tử giận dỗi
linh tinh, con không cần lo lắng, Tàn Nguyệt, chuyện thái tử, không phải chuyện đùa, con phải biết cân nhắc lợi hại trong chuyện này, tuyệt đối
không được mắc chút sai lầm nào!”
Tàn Nguyệt hiểu rõ ý tứ của
Liễu Tương, nữ nhi có thể trở thành phi tử của thái tử, ông vốn là phụ
thân nàng, có thể bảo đảm cho vinh hoa phú quý sau này. Ai cũng đều biết rằng, Hoàng thượng đối với vị thái tử này, vạn phần thương yêu, kế vị
chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
“Tàn Nguyệt hiểu rõ!”
Ánh
mắt trùng xuống, trong lòng khẽ thở dài một tiếng, điều gì cần đến sẽ
đến, thánh chỉ cũng đã hạ, dù không vì phụ thân, cũng vì mấy trăm nhân
mạng từ trên xuống dưới của Liễu phủ, nàng đành phải chấp nhận gả cho
thái tử.
“Nữ nhi ngoan… Đây là tranh con vẽ?”
Việc chính đã nói xong, Liễu Tương đột nhiên nhìn đến bức tranh trên tường, hai
mắt si mê nhìn nữ tử trong tranh, hồi tưởng lại mùa xuân năm ấy…
“Vâng, là bức tranh nương để ta vẽ!”
Nương, phụ thân rốt cục cũng gặp người, người cao hứng không? Là Liễu Tương,
phu quân của người, cuối cùng cũng đã tới đây thăm người. Mặc dù nguyên
nhân tới gặp nương chỉ là muốn nữ nhi xuất giá, nhưng ông ấy cũng đã tới rồi, không phải sao?
“Như Yên, ta thật có lỗi với nàng…”
Một lời chân tình, trong đầu đầy những hồi tưởng, nước mắt hơi gợn ở khóe
mắt, Liễu Tương vội vàng quay đầu đi chỗ khác, như muốn trốn chạy khỏi
nơi này…
Nàng, tựa như mây khói, đó từng là nữ tử ông yêu tha thiết nhất…
Bình luận