– Muốn tự bạo, đã muộn, cửu sắc thần quang của ta đã phong bế đan điền của ngươi, nếu từ sớm ngươi muốn tự bạo thì đủ để phá vỡ cửu tuyệt sát trận của ta, dẫn tới Thôi Bác đến đây. Chỉ tiếc ngươi có giác ngộ này thì đã muộn.
Vũ Văn Bác giữ im lặng, có lẽ nói không ra lời, đan điền của hắn bị hào quang chín màu vây khốn, không cách nào kíp nổ, lúc này trong người của hắn có một đạo hào quang hiển hiện, phá vỡ thân thể của hắn bay ra ngoài, vậy mà phá giải đế khí phong tỏa của Tuyên Ngọc Đường, bỏ chạy ra xa xa.
– Cái gì…, cái gì…
Đồng tử Tuyên Ngọc Đường đột nhiên co lại, nhìn qua hào quang màu trắng bay đi, kinh sợ nói:
– Băng phách dĩ nhiên là băng phách!
Từ khi hào quang phá thể mà ra, ánh mắt của Vũ Văn Bác ảm đạm lại, không có chút hào quang gì, thân thể xụi lơ, kim quang trong đan điền cũng tản đi.
Sắc mặt Tuyên Ngọc Đường vô cùng ão não, giọng căm hận nói:
– Tốt cho Vũ Văn Bác, không ngờ giấu băng phách trên lưng, khó trách ta không thể tìm được, vậy mà dùng tự bạo làm mồi nhử, còn để băng phách chạy trốn, vì chính mình lưu một đường sinh cơ, không hổ là tam trưởng lão của Vạn Bảo Lâu, quả nhiên hảo thủ đoạn.
Hắn nổi giận gầm lên, tay phải rút ra trong lồng ngực Vũ Văn Bác, trong bàn tay máu cầm một đồ vật màu trắng, sạch như lưu ly.
– Hừ!
Tuyên Ngọc Đường hừ lạnh một tiếng, tay trái vung lên, thần quang chín màu bao phủ đan điền Vũ Văn Bác kéo ra rơi vào trong tay của hắn.
– Ngọc tủy đã đạt được, tuy băng phách trốn đi, nhưng đạt được võ ý đế khí nguyên vẹn cũng là một loại đền bù tổn thất.
Hắn lại tiện tay điểm một cái, thu nhẫn trữ vật của Vũ Văn Bác lại, tức giận nhìn qua thi thể hoàn toàn không có giá trị gì, trong mắt mang theo hỏa diễm.
Thi thể kia bốc cháy lên, trong khoảnh khắc hóa thành tro bụi, giống như chưa từng tồn tại qua. Trong tiểu viện vết máu tươi cũng bị xóa đi.
– Không thể ngờ Lý Vân Tiêu vậy mà là Cổ Phi Dương, tin tức này quá làm cho người ta sợ hãi, nếu không ta cũng không mạo hiểm bạo lộ thân phận diệt sát Vũ Văn Bác. Không thể ngờ người bên cạnh nàng lại là Cổ Phi Dương, như thế cực thú vị ah, quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn của ta. Nhưng mà băng phách đã đào tẩu, đây chính là tai họa ngầm a.
Tuyên Ngọc Đường lẳng lặng tưởng tượng, sắc mặt âm trầm bất định, lẩm bẩm:
– Không có hàn tủy, băng phách không kéo dài được bao lâu. Nếu hắn biết thân phận của ta, nhất định sẽ tìm người tín nhiệm trợ giúp. Vạn Bảo Lâu cùng Thiên Nguyên thương hội đều nằm trong giám sát của ta, có lẽ hắn không dám tới, Vũ Văn Bác ah Vũ Văn Bác, ngươi có thể trốn đi nơi nào?
Suy tư một lát, gương mặt Tuyên Ngọc Đường khôi phục sắc mặt vàng vọt hôi bại, biến mất trong tiểu viện.
Trở lại trụ sở Thiên Nguyên thương hội, Lý Vân Tiêu triệu tập hai đồ đệ và hai nữ tới, bốn người bọn họ trước mặt là người trọng yếu bên cạnh hắn.
Hác Liên Thiếu Hoàng không thể chờ đợi được hỏi:
– Sư phó, như thế nào?
Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:
– Tất cả đều thuận lợi, ta muốn biết đều đã biết. Những đại yêu kia đúng là khôi phục một ít thực lực, nhưng còn chưa tới mức không thể khống chế. Ngược lại là Hồn Thiên Nghi khiến nội tâm của ta không bình an, nghe ý của bọn chúng là dùng đồ vật gọi là Câu Xá Luân chữa trị, ta nghiên cứu thuật đạo nhiều năm như vậy nhưng chưa từng nghe qua.
– Câu Xá Luân?
Vẻ mặt bốn người nghi hoặc, lắc đầu liên tục.
– Bỏ đi, tím lại chuyện này Thánh Vực sẽ nhúng tay nhanh thôi, Đường Kiếp và đám Thương kia không sống khá giả đâu, nhưng mà…
Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, nói:
– Thân phận của ta có khả năng bị nhìn thấu.
Bốn người đều kinh hãi, sợ hãi nói:
– Cái gì? Là ai?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Tạm thời không biết.
Hắn mang chuyện trên đường gặp Lam Vẫn Thiết Châm tập kích nói một lần.
Mạc Tiểu Xuyên ngưng trọng nói:
– Có thể nghĩ ra thủ pháp tuyệt diệu như vậy dò xét tình huống của Vân thiếu, vô cùng có khả năng là người quen, Vân thiếu có đoán ra là ai không?
Lý Vân Tiêu nói:
– Trong lòng có suy nghĩ, nhưng không có kết luận. Mặc dù là người nọ sợ rằng cũng không trương dương thân phận của ta. Việc này thôi đi, còn nữa, sớm muộn gì thiên hạ cũng biết, sớm tìm cách ứng phó đo. Mấy ngày nay ta muốn bế quan tu luyện Hóa Lôi Thần Quyết, chuyện trong thành Tống Nguyệt Dương mấy ngày nay chúng ta náo lớn quá, sợ rằng phải yên tĩnh một thời gian ngắn, yên lặng chờ việc trọng đại.
Mọi người thấy hắn đã quyết định, cũng không tiện nói cái gì nữa, lần lượt rời khỏi.
Chờ mọi người rời đi, chỉ còn Đinh Linh Nhi một người ở đây, nàng muốn nói lại thôi, suy nghĩ một hồi lại nói:
– Vân thiếu, ta vẫn không thể liên lạc với phụ thân. Ta hơi bận tâm, ý định để Đinh Bằng trở lại tổng bộ xem xét.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Đinh Sơn tuyệt đối không phải kẻ hời hợt, ngươi bây giờ không nên quan tâm chuyện này được, để Đinh Bằng đi đi.
Đinh Linh nhi gật đầu, trên mặt vẫn mang theo lo lắng.
Lý Vân Tiêu dường như nhìn thấu tâm tư của nàng, cười nói:
– Ngươi trừ lo lắng phụ thân của ngươi xảy ra chuyện ra, kỳ thật nội tâm còn có tâm kết đúng không?
Thân thể mềm mại của Đinh Linh Nhi chấn động, khổ sở nói:
– Bị Vân thiếu nhìn ra, lần trước ta tự đánh giá, cảm giác, cảm thấy phụ thân hẳn là có ý định, lại không biết trong lòng của hắn suy nghĩ gì, lại muốn gạt ta ra ngoài. Chẳng lẽ hắn cho ta chưởng quản thương hội là khảo nghiệm hay sao?
Lý Vân Tiêu đứng dậy đi lên trước, đối diện nhìn nàng, nhìn vào ánh mắt u buồn của Đinh Linh Nhi, khẽ cười nói:
– Linh Nhi ngươi cũng không phải là nha đầu có dã tâm, nếu Đinh Sơn có ý định của hắn, đây không phải là vừa vặn sao? Có lẽ ngày nào đó ngươi cũng không cần chịu trách nhiệm vì thương hội này nữa, trải qua sinh hoạt mà minh ưa thích.
– Sinh hoạt mình ưa thích…
Trong lòng Đinh Linh Nhi hơi chấn động, cảm giác đắng chát sinh ra trong nội tâm, những năm gần đây nàng chưa từng nghỉ ngơi. Vốn hy vọng sớm ngày bồi dưỡng đệ đệ, ai ngờ Đinh Bằng vô dụng như thế, làm cho nàng cảm thấy mệt mỏi, cảm thấy tuyệt vọng.
– May mắn còn có hắn ở bên cạnh ta…
Trong lòng Đinh Linh Nhi hơi ấm áp, thầm suy nghĩ, nhìn qua ánh mắt Lý Vân Tiêu trở nên cực nóng.
– Khục, khục khục ta nên bế quan, nhanh chóng tu luyện công phu cho tốt.
Lý Vân Tiêu cũng cảm nhận được không khí khác thường, hắn khục khục vài tiếng, đánh tan hào khí xấu hổ.
Đinh Linh Nhi thẹn thùng không dứt, nói:
– Vân thiếu ngươi an tâm bế quan đi.
Liền quay người mà đi.
Lý Vân Tiêu tế Giới Thần Bi ra, thân thể tiến vào.
Giờ phút này, trong Giới Thần Bi bởi vì có rất nhiều nguyên thạch cung cấp đã bắt đầu tự khôi phục, lực lượng bốn vực giới chỉ còn lại thủy vực, loại tồn tại nguyên tố bổn nguyên này chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, hắn cũng không vội.
Bình luận