Thôi Bác khổ sở nói:
– Chẳng trách ngươi trong ngày thường đều là ít lời quả ngữ, ở chung lâu, thân phận tất nhiên khó giữ được. Ngươi giết Tuyên trưởng lão, chỉ vì Tuyên trưởng lão chính là ngươi?
Vào giờ phút này, Đinh Sơn cũng không cần thiết giấu giếm, trên mặt vàng như nghệ bắt đầu hòa tan ra, dần dần hiện ra một khuôn mặt gầy gò mà tinh xảo, ngay cả thân thể cũng thuận theo xảy ra biến hóa, gầy yếu một vòng, khóe miệng hắn hiện ra một tia ý lạnh nói:
– Ngươi cảm thấy thế nào?
– Tại sao? Ngươi nắm giữ sức mạnh mạnh mẽ như vậy, hoàn toàn có thể giết chết những Yêu tộc kia, vì sao lại trơ mắt nhìn Tống Nguyệt Dương thành bị phá hủy triệt để, hơn ba trăm ngàn người toàn bộ chôn cùng.
Nhâm Quang Nhiễm phẫn nộ rống to, không uý kỵ tí nào nhìn thẳng Đinh Sơn, ánh mắt lạnh như băng nói:
– Bất luận ngươi là Đinh Sơn, hay là Tuyên Ngọc Đường, chung quy là người Thương Minh, chung quy đối với Thương Minh có ý đồ. Bây giờ thành bộ dáng này, lẽ nào là ngươi mong muốn sao?
Đinh Sơn lạnh lùng nhìn hắn, hừ nói:
– Thương Minh? Cái gọi là Thương Minh bất quá là đồ chơi trong tay hạt nhân tứ minh các ngươi, Đinh Sơn ta muốn Thương Minh là thuộc về Thiên Nguyên thương hội, mà không phải thuộc về hạt nhân tứ minh các ngươi, nếu không thuộc về ta, muốn tới làm gì? Hơn ba trăm ngàn người kia, sống chết quan hệ gì tới ta?
– Ngươi……, dã tâm thật lớn a, dĩ nhiên muốn làm Thương Minh chi chủ.
Nhâm Quang Nhiễm lạnh lùng nói:
– Đáng tiếc a, mặc dù Tống Nguyệt Dương thành phá huỷ, ngươi cũng không có thể trở thành Thương Minh chi chủ.
Thiên Giác cau mày nói:
– Chủ thượng, nơi đây đã thành nơi thị phi, không bằng sớm giết bọn họ rồi rời đi cho thoả đáng.
Đinh Sơn ngăn cản hắn, lạnh lùng nói:
– Những người này thực lực đều không tầm thường, hơn nữa thân phận khá cao, giữ lại còn có tác dụng lớn.
Hắn lấy ra Thế giới thiếu hụt, cười gằn nói:
– Chư vị, đồng thời vào trong thế giới của ta đi, để chúng ta cộng hưởng thịnh thế thời đại mới.
Trong lòng mọi người chìm xuống, chỉ nhìn thấy mảnh vỡ Cổ Thần chiến trường ở trên không trung hiện lên, dần dần diễn hóa ra Thế giới, muốn đem bọn họ hút vào.
Ở trong hư không vô tận, các loại năng lượng mặt trái va chạm lẫn nhau, nơi này là nơi Vĩnh Hằng tĩnh mịch, một mảnh đen kịt, nhìn không tới Quang Minh.
Chỉ có một chút Cực Quang ngẫu nhiên sẽ lóng lánh thoáng một phát, vô cùng nặng nề.
Giới Thần Bi ở trong đó không có mục đích phi tốc xuyên thẳng qua, ánh mắt Yêu Long ngưng trọng nhìn bốn phía, hy vọng có thể tìm ra một vết nứt xông về Thiên Vũ Đại Lục, nếu cứ không mục đích du đãng như vậy, có lẽ sẽ vĩnh viễn biến mất ở trong hư không rồi.
Đột nhiên đồng tử của hắn co lại, lộ ra vẻ khiếp sợ, ở phía trước có một đoàn năng lượng cực lớn chậm rãi tụ tập, đúng là hạt hư không thường thấy nhất, số lượng ít thì không có gì đáng ngại, chỉ khi nào vượt qua phạm vi, vậy liền dị thường khủng bố rồi.
Đoàn hạt hư không kia càng tụ càng lớn, tựa hồ ở vào biên giới bộc phát.
Có một loại thuyết pháp, hết thảy lực lượng khủng bố trong hư không đều là do loại hạt này không ngừng ngưng tụ, sau đó bộc phát ra hình thành, có thể nói là hết thảy năng lượng chi nguyên trong hư không.
Giờ phút này đoàn hạt trước mắt Yêu Long ở vào biên giới bộc phát, hắn đắng chát ngẩng đầu, lẩm bẩm:
– Chẳng lẽ lần này thật sự khó chạy thoát kiếp số?
Vốn là Lý Vân Tiêu sinh tử chưa biết, lực lượng của hắn cũng đang dần dần biến mất, giờ phút này cách đoàn hạt kia rất xa cũng cảm thấy kinh tâm động phách, thậm chí ngay cả lực lượng chạy trốn cũng không có.
– Mà thôi, mặc cho số phận a. Bạo tạc cường đại như thế có lẽ có thể mở ra một cái khe, chỉ không biết Giới Thần Bi này có thể thừa nhận hay không.
Hào quang trên người Yêu Long đã trở nên cực nhạt, hắn tuyệt vọng nhìn hạt năng lượng trong hư không kia, chầm chậm ẩn vào Giới Thần Bi, không còn có lực lượng tìm kiếm phương hướng rồi.
Oanh.
Một lát sau, đoàn hạt năng lượng hư không kia quả nhiên nổ tung lên, vô số lực lượng hướng bốn phương tám hướng bắn khai, Giới Thần Bi bị một cỗ lực lượng trong đó trùng kích, trực tiếp chấn nhập trong đêm tối vô tận.
Giới Thần Bi tự thành thế giới, mọi người cũng không có cảm thấy không khỏe gì, chỉ là lo nghĩ vây quanh trong Phương Thốn sơn, đợi tin tức của Lý Vân Tiêu, một câu cũng không dám nói.
Sắc mặt Viên Cao Hàn ngưng trọng trước nay chưa có, thật lâu mới nói một câu nói:
– Loại thương thế này, làm sao có thể không chết? Hắn chỉ dựa vào một tia tín niệm chèo chống, nhưng mà chống đỡ không được bao lâu, các ngươi có gì muốn đối với hắn, tranh thủ thời gian đi.
– Cái gì?
Trong hai mắt Hách Liên Thiếu Hoàng chốc lát đỏ bừng, giận dữ hét:
– Lão đầu ngươi nói cái gì, ngươi không phải Thánh Vực Linh Tư cục trưởng, Cửu giai đại Thuật Luyện Sư sao, ngươi có tin ta hiện tại liền đập chết ngươi hay không.
Viên Cao Hàn lạnh lùng nói:
– Chụp chết ta cũng hết cách rồi, nếu là ở Thánh Vực hoặc là Hóa Thần Hải, thông qua vài tên Cửu giai đại Thuật Luyện Sư liên thủ, có lẽ có thể cứu. Nhưng hiện tại, ta cũng chỉ có thực lực Bát giai, ít nhất ở trong phạm vi năng lực của ta là vô lực rồi.
Sắc mặt hắn nặng nề, hiển nhiên nội tâm cũng thập phần không dễ chịu.
Viên Cao Hàn phán đoán không thể nghi ngờ phán quyết tử hình cho Lý Vân Tiêu, đại não mấy người đều là một mảnh ông ông vang lên, hai chân như nhũn ra, Đinh Linh Nhi càng là khóc không thành tiếng, đau khổ cầu khẩn Viên Cao Hàn, hắn không ngừng lắc đầu, thật sự là bất lực.
Mạc Tiểu Xuyên bi phẫn nói:
– Mặc dù thân thể Vân thiếu gần như sụp đổ, nhưng linh hồn lại Bất Tử, hơn nữa thân thể tan vỡ cũng không có không xong như trong tưởng tượng. Viên đại sư ngươi ít nhất phải làm mấy thứ gì đó a, có lẽ có kỳ tích cũng nói không chừng.
Mấy người khác cũng đều nhìn xem, không đến một khắc cuối cùng tuyệt sẽ không có người vứt bỏ. Lý Vân Tiêu không chỉ là sư tôn, nam thần của bọn hắn, càng là tinh thần trụ cột vĩnh viễn không ngã, Viên Cao Hàn phán đoán để cho bọn hắn căn bản không cách nào tiếp nhận.
Hai hàng lông mày của Viên Cao Hàn nhíu thành một chữ “Xuyên”, tâm tình của mọi người hắn cũng minh bạch, nhưng hắn so với bất luận kẻ nào đều có lý trí.
Lạc Vân Thường bi thương nói:
– Viên đại sư, Vân thiếu chính là Minh Nguyệt Thần thể, hơn nữa tu luyện các loại công pháp đều nhất tuyệt đương thời, ta xem thương thế của hắn cũng khống chế vô cùng tốt, cũng không có dấu hiệu tiến thêm một bước sụp đổ a.
Lạc Vân Thường cũng là Thuật Luyện Sư, tuy kém khá xa, nhưng mà tự mình có một ít phán đoán cơ bản.
– Ân? Hắn có thần thể?
Bình luận