Bạch Lăng Nguyệt cười một tiếng, nói:
– Lăng Nguyệt và đại nhân chỉ là cùng chung lợi ích thôi, dùng trí tuệ của đại nhân, sẽ không ngu xuẩn đến mức tự cho mình khống chế hết tất cả đấy chứ? Nếu ngày nào đó lợi ích thụt lùi rồi, không nói đại nhân muốn đối phó ta, kiếm Bạch Lăng Nguyệt cũng sẽ chỉ về đại nhân trước thôi.
– Hừ, ngươi ngược lại rất thành thật.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Nếu bên trong Thánh Vực ai làm cho ta kiêng kị nhất, thì Bạch Lăng Nguyệt ngươi cũng xem như hàng đầu rồi.
Bạch Lăng Nguyệt cười nói:
– Đại nhân khen trật rồi, ta chẳng qua chỉ là khống chế ti tình báo, biết được nhiều hơn người khác một chút thôi. Huống hồ chuyện hợp tác này, nên nói rõ lợi ích với nhau, miễn cho nghi kỵ lẫn nhau, không có lợi cho người nào cả.
Vi Thanh cảm thấy chuyện dường như đã mất đi hứng thú, nói:
– Như thế rất tốt, hợp tác với người thông minh, cũng bớt lo đi rất nhiều. Đường Khánh có thực lực, có đảm lược, có thủ đoạn, tăng thêm làm việc quả quyết, không dây dưa dài dòng, là một nhân vật. Tuy rằng biểu hiện ra đầu nhập vào nghe lệnh ta, nhưng theo địa vị của hắn càng ngày càng ổn, khống chế của ta đối với hắn cũng dần yếu bớt, hơn nữa hắn cũng có chỗ khiến ta phải kiêng kị.
Bạch Lăng Nguyệt cười nói:
– Khống chế là một chuyện rất ngu xuẩn, chỉ cần lợi ích gần như nhất trí, thì sẽ là đồng bàn tốt nhất.. Hơn nữa Đường Khánh lúc này sợ rằng cũng sắp có chuyện rồi.
– Ah?
Vi Thanh giương mày kiếm lên, lộ ra vẻ tò mò.
Bạch Lăng Nguyệt nói:
– Đại nhân có nhớ Lý Vân Tiêu không? Lần trước ngươi bảo ta cố ý chú ý người này, quả nhiên phát hiện rất nhiều chuyện thú vị, hơn nữa một chuyện so một chuyện càng khiến người sợ hãi.
Đồng tử Vi Thanh hơi co lại, nói:
– Là Lý Vân Tiêu được Khương Sở Nhiên tán dương là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân kia sao?
Bạch Lăng Nguyệt gật đầu nói:
– Đúng vậy, từ khi thành Hồng Nguyệt bắt đầu truy nã hắn khắp thiên hạ, bản t cũng chính thức nổi lên chút hứng thú với hắn. Đông Vực đánh một trận với Hải tộc, người này có xuất hiện vài lần, về sau liền mai danh ẩn tích, tương truyền đã bỏ mạng trong hải chiến. Nhưng hơn tháng trước kia, hắn lại đột nhiên xuất hiện ở thành Định Thiên tại Bắc Vực…
– Thành Định Thiên?
Vi Thanh biến sắc, trầm giọng nói:
– Chính là nơi bị Ma Chủ tàn sát bừa bãi, rửa sạch phủ thành chủ sao?
Trong mắt Bạch Lăng Nguyệt cũng chớp động ánh sáng nhạt, gật đầu nói:
– Chính là thành Định Thiên kia, rất nhiều người đều trông thấy hắn và Ma Chủ đàm tiếu thật vui.
Vi Thanh sững sờ nói:
– Ah? Cái này cũng thật có ý tứ rồi. Người này vốn cực kỳ thần bí, bây giờ lại nhấc lên liên hệ với Ma Chủ, thật là khiến người càng thêm hiếu kỳ.
Bạch Lăng Nguyệt ngưng giọng nói:
– Từ sau khi mai cốt chi địa dị biến, ta tra tìm đại lượng tư liệu về Ma Chủ, biết được người này năm đó là bị phân ra trấn áp, hiện giờ cũng không biết có mấy chỗ đã bị phá phong. Nếu để cho hắn hoàn toàn khôi phục chân thân, sợ rằng nguy hại còn lớn hơn cả Nguyệt Đồng kia nữa.
Vi Thanh nói:
– Chuyện Ma Chủ và Nguyệt Đồng, ngươi nói lại rõ ràng cho Công Dương Chính Kỳ biết, để hắn quyết định đi. Ta hiện giờ rất hứng thú với Lý Vân Tiêu kia đấy.
Bạch Lăng Nguyệt nói:
– Ân, việc này Chính Kỳ đại nhân nhất định sẽ triệu tập mọi người cùng nhau hiệp thương. Sau khi Lý Vân Tiêu xuất hiện ở thành Định Thiên, chuyện kế tiếp ngươi sẽ càng cảm thấy hứng thú đấy.
– Ah?
Vi Thanh cười nhạt một tiếng, nói:
– Ta đây rửa tai lắng nghe.
Bạch Lăng Nguyệt bước thong thả vài bước, nói:
– Lúc ấy trấn Hải Mộc cách thành Định Thiên không xa sinh ra Ất Mộc Hóa Linh, hấp dẫn vô số cường giả cướp đoạt, mà ngay cả Lôi Hổ Hỏa Báo thành danh đã lâu ở Đông Hải, Trần Phong Viễn của Đao Kiếm Tông, hai vị thiếu chủ Long gia Kỳ Quỷ Phi Nghê, tất cả đều tiến đến. Kết quả cuối cùng Lôi Hổ Hỏa Báo bỏ mạng, Trần Phong Viễn đạo tiêu công phế, Ất Mộc Hóa Linh kia cuối cùng nhất bị Lý Vân Tiêu đoạt được
Sắc mặt Vi Thanh đột biến, quát:
– Ất Mộc Hóa Linh? Tin tức này là thật sao?
Bạch Lăng Nguyệt nói:
– Vạn phần xác định. Chẳng lẽ Vi Thanh đại nhân cũng cảm thấy hứng thú với Ất Mộc Hóa Linh kia sao?
Thần sắc trên mặt Vi Thanh biến hóa, liền khôi phục bình thường, nói:
– Kỳ vật như thế, cảm thấy hứng thú cũng bình thường thôi. Chỉ là Lôi Hổ Hỏa Báo thân vẫn, ngược lại thật sự là ngoài dự đoán mọi người, sợ rằng là Trần Phong Viễn liều mạng giết a? Cũng không biết Đông Hải sẽ có phản ứng gì.
Bạch Lăng Nguyệt cười nói:
– Đông Hải sợ rằng nhất thời bán hội sẽ không có động tác, ta nghe được một lời đồn càng thêm không đáng tin cậy, nghe nói hang ổ của Vương tộc Đông Hải bị người đào sạch linh mạch, bảo khố hoàng cung đều bị đoạt sạch.
Vi Thanh lộ ra kinh hãi, nói:
– Không có lửa sao có khoái, Lăng Nguyệt đại nhân đã lấy ra nói, tất nhiên là có độ tin cậy nhất định rồi. Cũng không biết là người phương nào lớn mật như thế, lại đi tìm đường chết như vậy?
Bạch Lăng Nguyệt lạnh nhạt nói:
– Nghe nói, ta cũng chỉ là nghe nói, tựa hồ chính là vị Lý Vân Tiêu kia làm đấy.
Trong đại điện thoáng cái yên lặng xuống, không có bất kỳ thanh âm nào nữa.
Trong mắt Vi Thanh tuôn ra lệ mang, trầm giọng nói:
– Bạch Lăng Nguyệt, tính cách của ngươi ta rất rõ ràng, chuyện không nắm chắc chưa bao giờ nói lung tung cả.
– Ha ha, ta chỉ nói là “nghe nói” mà thôi. Ta cũng không thể phái người đi Vương tộc Đông Hải tìm hiểu được a?
Bạch Lăng Nguyệt cười khẽ vài tiếng, mới nói:
– Nhưng hai việc trước, xác nhận không thể nghi ngờ. Đoạn thời gian trước đấu giá hội huyên náo xôn xao ở thành Tân Duyên, vật áp trục cuối cùng nhất thần kiếm Tinh Diệt lại bị người phát hiện rơi vào trong tay Lý Vân Tiêu.
Vi Thanh hừ lạnh nói:
– Một thanh kiếm mẻ mà thôi.
Hắn tựa hồ cực kỳ khinh thường.
Bạch Lăng Nguyệt gật đầu nói:
– Quả thật không có gì phải để ý cả. Nhưng kế tiếp, Lưỡng Giới Sơn trong phạm vi quản hạt của Bắc Minh Huyền Cung lại xảy ra dị biến. Một tòa Tinh Cung mươi vạn năm trước từ trong hư vô hàng lâm, càng có tàn hồn cường giả mươi vạn năm trước xuất hiện.
– Mười vạn năm? Về sau thì sao?
Vi Thanh lộ ra thần sắc, trong mắt bắn ra chút hàn tinh.
Bạch Lăng Nguyệt nói:
– Theo tình báo nói, Thương tiểu thư của Đoan Mộc gia cũng xuất hiện ở đó, còn có Bắc Minh Nguyên Hải của Bắc Minh Huyền Cung, Đỗ Vũ Thành, Tất Hạo Đãng, Thái Thúc…
– Ngừng ngừng ngừng những lâu la cặn bã cặn bã này không cần nói ro đâu, nói thẳng trọng điểm.
Sấc mặt Vi Thanh có chút không nhịn được.
Bạch Lăng Nguyệt kinh ngạc cười cười, nói:
– Trọng điểm chính là tuyệt đại đa số người đều bỏ mạng trong Lưỡng Giới Sơn, cuối cùng một cỗ khôi lỗi ngưu hình Chân Linh phụ thể bị một nam tử thần bí lấy được, mặt khác một cỗ khôi lỗi hình người bị tàn hồn mười vạn năm phụ thể bị Lý Vân Tiêu lấy được, nghe nói còn có Hồng Thạch trong đó.
– Hồng Thạch
Bình luận