Hắn cũng có thể cảm thụ được sát tâm của Lý Vân Tiêu đối với hắn, nhưng trong máu lại cực độ hưng phấn.
Lý Vân Tiêu ngủ đông ở trong Đại Địa, không dám nhúc nhích, hai tròng mắt hóa thành Huyết Nguyệt, lạnh như băng xuyên thấu thổ tầng, nhìn chằm chằm bầu trời bên ngoài, sắc mặt âm trầm, lập mưu làm sao đánh chết La Thanh Vân.
Đột nhiên đồng tử của hắn co rụt, nguyệt đồng thoáng cái mở ra, dừng ở trên trời cao, lộ ra kinh sắc.
Trên đại địa, Hồng Nguyệt Thành Tam lão gặp nguy hiểm, Hồng Lão liên tục phun máu tươi, bị một gã Quỷ Tu la mở miệng lớn, trực tiếp cắn xé một cục xương trên vai, đau đến cả người đổ mồ hôi lạnh.
Rống…
Hai gã Quỷ Tu La vây công Hồng Lão phát ra tiếng hô, trong tay hai người đều cầm Đoản Nhận, mạnh mẽ chém tới.
Vẻ mặt Hồng Lão thê thảm, cười nói:
– Lão Thành Chủ Đại Nhân, ta đi theo ngươi a.
Trong mắt hắn lóe lên thần sắc kiên định, lực lượng điên cuồng từ trong thân thể tuôn ra, vậy mà muốn tự bạo Đan Điền.
Bang bang…
Đột nhiên một đạo Thải Hà hiện lên, lăng không hạ xuống, hai gã Quỷ Tu la tựa hồ bị lực lượng vô hình đánh trúng, bị kích bay ra ngoài.
Trong miệng “oa oa” gọi liên tục, đầu tuôn ra tiên huyết, rống giận nhìn bốn phía.
– Hả?
Hồng Lão ngẩn người, hắn đã dẫn đốt đan điền, nhưng còn chưa kích nổ, kình khí cường đại không ngừng kích bắn ra.
– Người nào?
Bọn người Vi Thanh run lên, lộ ra vẻ kinh hãi, sắc mặt âm trầm nhìn lên bầu trời.
Có thể lặng yên không một tiếng động, một chiêu đẩy lùi hai gã Quỷ Tu la, kia quyết không phải kẻ đầu đường xó chợ.
Chỉ thấy một mảnh Vân Thải ngừng lại, kim ba nhộn nhạo, trắng xoá phiêu miểu.
Cuộn sóng khi tụ khi tán, từng sợi lượn lờ, một đoàn hồng quang chậm rãi hiện lên, mơ hồ có bóng người bên trong.
– Là ngươi…
Thân thể Diêu Kim Lương kịch chấn, lộ ra kinh sắc.
Sắc mặt Vi Thanh cũng đại biến, thoáng cái âm trầm, hàn mâu như sương.
Lý Vân Tiêu nhíu mày, lộ ra vẻ nghi hoặc, hắn đã thấy rõ nhân ảnh trong hồng quang.
Hồng quang hạ xuống, hóa ra hai đạo thân ảnh một nam một nữ, phượng biểu long tư, đều là người bất phàm.
Nam tử một thân tơ lụa tuyết trắng, huyền văn vân tụ, dung nhan như ngọc, thần vận siêu nhiên.
Cặp kia mâu trong suốt sáng sủa, nhẹ giọng ngâm:
– Chiêm kỳ đồ áo, lục trúc bằng trách, có phỉ quân tử, bằng kim bằng tích, bằng khuê bằng bích. (*Tại hạ bó tay, ai biết chỉ dùm.)
Nữ tử mặc dù phong thái không bằng, nhưng mà nho nhã thoát tục, tự có khinh linh chi khí, cười yếu ớt ngâm:
– Đào chi yêu yêu, có tào kỳ thực, ngã diệp trăn trăn, sáng quắc ngã hoa.
Hai người tuyệt thế mà độc lập, có loại phong thái siêu nhiên, khiến người ở đây đều tĩnh lặng lại, ngay cả Quỷ Tu la cũng hung ác nghiêm mặt, hung hăng nhìn hai người chằm chằm.
Diêu Kim Lương cúi đầu nhẹ giọng hỏi:
– Bọn họ mới vừa nói là có ý gì? (*DG: Phải, ta cũng muốn hỏi.)
Vi Thanh âm trầm, hừ một tiếng nói:
– Nam nói mình rất tuấn tú, nữ nói mình rất đẹp. (DG: Sặc!)
Diêu Kim Lương mặt đầy hắc tuyến, dùng tay chỉ hai người quát:
– Ngọc công tử, huynh muội các ngươi còn muốn làm trò.
Người tới chính là Đoan Mộc Hữu Ngọc cùng muội muội của hắn Đoan Mộc Thương.
Đoan Mộc Hữu Ngọc khẽ cười nói:
– Diêu Kim Lương, nhiều năm không gặp, ngươi và con thú của ngươi lớn lên càng ngày càng giống.
Diêu Kim Lương lạnh giọng nói:
– Ngươi dám ngục mạ ta?
Vi Thanh mặt âm trầm, nội tâm phiền muộn không thôi, có loại cảm giác không ổn nói:
– Đoan Mộc Hữu Ngọc, ngươi tới nơi này làm gì?
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Lúc này xuân về hoa nở, cảnh sắc mê nhân, là mùa ra ngoài du ngoạn thật tốt a. Ở Trường Thiên quá lâu, rất là nhàm chán, ta cùng xá muội ra đây giải sầu.
Vi Thanh lạnh lùng nói:
– Giải sầu xong chưa? Xong rồi có thể lăn.
Đoan Mộc Hữu Ngọc gật đầu nói:
– Muội muội, đi thôi.
Đoan Mộc Thương cười nói, thân ảnh lóe lên, liền rơi ở phía xa, hai tay bấm niệm thần chú, một cái bóng lam sắc nổi lên, chính là Thủy Nguyên Tố biến hóa.
Nguyên tố biến hóa tiến tới, bế thi thể Ninh Khả Vi lên.
Động tác này lập tức làm cho mọi người ngất lịm.
– Ngọc công tử mau cứu cha ta.
Một hồng ảnh bay tới, chính là Ninh Khả Vân, mặt đầy nước mắt, thoáng cái nắm tay của Đoan Mộc Hữu Ngọc, nức nở nói:
– Nghe nói Ngọc công tử Thần Thuật vô song, không những biết được quá khứ vị lai, còn có thể làm cho người khởi tử hồi sinh.
Đoan Mộc Hữu Ngọc chê cười nói:
– Biết quá khứ vị lai, cải tử hồi sinh, cái này… coi như là Thần cũng làm không được a?
Ninh Khả Vân sững người, chẳng biết làm sao mới tốt, nàng cũng không phải người điên, loại sự tình khởi tử hồi sinh này đích xác không có cách nào tin, nhưng chỉ là trong lòng ôm một tia kỳ vọng.
Đoan Mộc Thương nói:
– Ca ca, được rồi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc gật đầu, hướng Ninh Khả Vân nói:
– Ngươi không cần quá mức bi thương, ta và Ninh đại nhân còn có một đoạn nhân quả, trước mang hắn đi.
– Không được đi.
Bỗng nhiên Vi Thanh quát, trong mắt bắn ra hàn mang:
– Buông thi thể Ninh Khả Vi xuống.
Hàn khí nhất thời lan tràn, Vi Thanh vung tay lên, sáu gã Quỷ Tu La vây công Tam lão chớp động, vây quanh Đoan Mộc Thương, mắt lộ ra hung quang.
Đoan Mộc Hữu Ngọc nói:
– Vi Thanh đại nhân, người đã chết, để cho ta mang đi cũng không được sao?
– Không được.
Vi Thanh lạnh lùng nói, mặt không biểu tình.
Lấy nhãn lực của hắn, tự nhiên nhìn ra Ninh Khả Vi thật đã chết, hơn nữa một kích Tam Thanh Quy Nguyên trước kia, uy lực có thể so với tự bạo Đan Điền, muốn sống lại là tuyệt không có khả năng.
Nhưng Đoan Mộc huynh muội đột nhiên xuất hiện cùng hành động quái dị như vậy, để cho nội tâm của hắn không yên.
Đoan Mộc thế gia từ trước đến nay vô cùng thần bí, hành động đều xuất quỷ nhập thần, hắn cũng nghe qua loại tin đồn biết quá khứ vị lai, khởi tử hồi sinh này, tuy nói không thể tin, nhưng vạn nhất là thật, vậy phiền phức có thể to lắm.
Đoan Mộc Hữu Ngọc khẽ cười nói:
– Ninh đại nhân xác thực đã chết, chẳng lẽ Vi Thanh đại nhân cùng Diêu Kim Lương đại nhân còn không tin được nhãn lực của mình sao.
Vi Thanh nói:
– Ninh Khả Vi phản bội Bổn Tọa, mặc dù chết cũng không thể để cho hắn đơn giản ly khai, phải răn đe.
Ninh Khả Vân bi phẫn nói:
– Ngươi tên súc sinh này, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Đoan Mộc Hữu Ngọc cười ha hả nói:
– Đoan Mộc thế gia cùng Ninh đại nhân từng có một đoạn sâu xa, Vi Thanh đại nhân nể tình, để cho ta mang hắn đi a.
Vi Thanh khổ sở nói:
– Mặt mũi của Ngọc công tử tự nhiên là phải cho. Như vậy đi, ta chém đầu của hắn xuống răn đe, Ngọc công tử liền có thể mang hắn đi.
– Cái gì?
Ninh Khả Vân lạnh lùng nói:
– Vi Thanh, ngươi không chết tử tế được.
Hồng Nguyệt Thành Tam lão cũng căm hận, tức đến cả người run rẩy.
Bình luận