– Nếu ta thi triển ra chiêu đó, hẳn là đủ.
Hắn giơ tay lên, ở trước người bấm niệm thần chú, lực lượng kinh khủng từ quanh thân xoay chuyển lên.
Lực lượng hóa thành từng cái võng màu trắng, tầng tầng lớp lớp, ở trên không trung lóe lên liền biến mất.
– Thiên Tuyết yêu ti.
Trong khoảnh khắc thiên địa biến sắc, thân thể chín tên Quỷ Tu la đồng thời bị kiềm hãm, nhìn kỹ lại, trên người bị mạng nhện rậm rạp, nhỏ như sợi tóc dính trụ.
Mà toàn bộ trời cao, còn hiện ra một cái võng lớn, Khâm dẫm ở trung tâm, tay bấm niệm thần chú, sắc mặt bình tĩnh.
Trên người hắn dâng dâng trào lên Nguyên lực, cùng Đường Khánh giống nhau như đúc, đâm phá khí hải, đem lực lượng kinh khủng rưới vào mạng nhện.
Chín tên Quỷ Tu la không ngừng giãy dụa.
La Thanh Vân cau mày nói:
– Những Yêu Tộc này đích xác là cường giả chân chính.
Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi đồng cảm với bọn họ?
La Thanh Vân hừ một tiếng nói:
– Đồng cảm, là vũ nhục lớn nhất đối với cường giả.
Khục khục…
Lý Vân Tiêu ho khan hai tiếng nói:
– Nếu như ngày nào đó ta đánh không lại ngươi, vậy xin ngươi đồng cảm ta, thả ta đi a.
La Thanh Vân hừ nói:
– Ta nhất định sẽ giết ngươi, nếu không gông xiềng trong lòng vĩnh viễn sẽ không bao giờ phá.
Lý Vân Tiêu mặt đen lại nói:
– Bất quá chỉ là tỷ đấu mà thôi, thỏa nguyện là tốt rồi, cần gì phải lấy tánh mạng ta đây?
La Thanh Vân nói:
– Không giết ngươi không đã nghiện.
Hai người đang vô nghĩa, đột nhiên một thanh âm như chuông bạc ở trên không trung vang lên.
– Hì hì, thật là địa phương tốt nha.
Bầu trời khẽ run lên, một đạo Hồng Vân hiện ra, sau đó hóa thành hỏa diễm đáp xuống.
Trong ngọn lửa kia có thân ảnh chớp động, chính là Phi Nghê, nàng cười hì hì, dưới chân nhẹ nhàng dẫm lên mạng nhện.
Phanh…
Toàn bộ mạng nhện thoáng cái thiêu đốt, trong khoảnh khắc hóa thành hỏa diễm đầy trời, tuy rằng tơ nhện mềm dẻo, nhưng lại bị Thần Hỏa khắc chế, vừa đốt liền hóa thành hư vô
Chín tên Quỷ Tu la trong nháy mắt liền tránh thoát ra.
Khâm trơ mắt nhìn ngọn lửa kia đốt tới trên người mình, hắn bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, đèn đã cạn dầu, hóa thành tro tàn có lẽ là lựa chọn tốt nhất, chí ít nhìn qua không có chật vật như vậy.
– Khâm…
Xa xa Tiên hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng, thân thể lạnh run.
Chín tên Quỷ Tu la giải thoát lao ra, trong nháy mắt liền xông lên.
– Phù, Khâm, cám ơn các ngươi.
Thanh âm bi thương của Yêu Từ truyền đến, dung nhan trẻ tuổi phảng phất thoáng cái già đi rất nhiều.
– Từ đại nhân…
Tiên xoay người sang chỗ khác, gương mặt bi thương, chỉ thấy phía sau Lê hiện ra một con Quỷ Vương, mặt xanh răng nanh, miệng khổng lồ như huyết bồn, trong ánh mắt lóe ra vẻ hung ác.
Trong lòng bọn người Lý Vân Tiêu thất kinh, cái này cùng trước kia Lê triệu hồi ra tiểu quỷ là cách biệt một trời.
Ngay cả chín tên Quỷ Tu la xông lên, tựa hồ cũng cảm nhận được nguy hiểm, thoáng cái đình chỉ cước bộ, đứng thành một hàng hung ác nhìn.
Tiên giật mình lại, bi thống nói:
– Nhất định phải báo thù cho Phù đại nhân cùng khâm a.
Lê cũng bi thương, cắn răng nói:
– Quỷ Vương, giúp ta giết những người trước mắt này.
– Kiệt kiệt kiệt kiệt…
Quỷ Vương quái tiếu, đưa ra đầu lưỡi liếm môi một cái nói:
– Nhìn ngươi giao cho bao nhiêu tế phẩm, ta liền cống hiến bao nhiêu lực lượng.
Từ lấy ra một cái hộp ngọc, sau khi mở ra, một đạo quang mang vọt lên, như là một tầng yên vụ, thành Thất Thải mê huyễn.
Đồng tử Quỷ Vương kia mở to, bắn ra đạo đạo tinh quang.
– Kiệt kiệt kiệt kiệt, đúng là vật ấy.
Hắn cười quái dị, cái lưỡi lóe lên, liền đem yên vụ quyển vào trong miệng.
Lê nói:
– Cái tế phẩm này có đủ không?
Quỷ Vương nâng mi mắt nhìn lại, sửng sốt một chút nói:
– Nhiều cường giả như vậy?
Hắn chau mày nói:
– Không đủ.
– Cái gì?
Từ tức đến cả người run rẩy, cả giận nói:
– Quỷ Vương đại nhân, ngài cũng quá tham đi? Nếu ngài nhận ra vật kia, thì nên biết giá trị của nó.
– Kiệt kiệt kiệt kiệt, ta tự nhiên biết.
Quỷ Vương cười gằn nói:
– Thế nhưng những người trước mắt này, không có một cái nào là tầm thường a.
Sắc mặt Từ tái xanh, cắn răng, lần thứ hai lấy ra một cái hộp ngọc, sắc mặt âm trầm bất định, hiển nhiên là thập phần do dự.
Ngửi ngửi.
Mũi của Quỷ Vương nhún hai cái, vẻ mặt lộ ra kinh hỉ, nói:
– Cái này, đây là…
– Hừ.
Sắc mặt Từ âm trầm, bấm tay bắn ra, một viên Đan Hoàn màu trắng từ trong hộp bay ra ngoài.
Gương mặt Quỷ Vương đầy vẻ cấp bách, há mồm tịch quyển, trong nháy mắt liền nuốt Đan Hoàn vào, trên gương mặt nổi lên trận trận bạch quang, vui mừng không thôi.
Từ tức giận nói:
– Cái này đã đủ rồi chứ?
– Đủ rồi, đủ rồi, vậy là đủ rồi ha ha…
Quỷ Vương cười ha hả, trong tròng mắt toát ra ma trơi yếu ớt, lạnh giọng nói:
– Yên tâm đi, lấy tiền tài người thì giúp người tiêu tai, những người này ta sẽ thay các ngươi thu thập hết.
Ánh mắt của hắn xoay chuyển, thoáng cái rơi vào trên người La Thanh Vân, nhìn chằm chằm nửa ngày, mới đột nhiên kinh hô:
– Chân Long Chi Huyết?
Lê nói:
– Mặc dù không phải Chân Long Chi Huyết, nhưng là Thần Cảnh cấp Long Huyết, còn những cương thi kia, tất cả đều là Long Huyết phẩm chất cao, tận tình ăn đi.
– Ha ha ha, thoải mái, quá sung sướng, nghĩ không ra vậy mà sẽ tốt như vậy.
Lục mang trong mắt Quỷ Vương càng sâu, tràn đầy vẻ hưng phấn.
Sắc mặt La Thanh Vân phát lạnh, hừ lạnh một tiếng, vung Chiến Thương lên chỉ huy những Quỷ Tu la kia xông lên.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu ngăn hắn lại, lớn tiếng nói:
– Chậm đã.
Hắn nhìn chằm chằm Quỷ Vương kia, nói:
– Quỷ Vương đúng không? Nếu ngươi tiếp thu tế phẩm của bọn chúng, có thể nguyện tiếp thu tế phẩm của ta không? Ta nguyện ý lấy ra gấp đôi, ngươi có thể theo ta lăn lộn không.
Bốn phía thoáng cái yên tĩnh, tất cả mọi người lộ ra thần sắc cổ quái, ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu.
– Ha ha ha ha…
Quỷ Vương cất tiếng cười to, tựa hồ nghe thấy chuyện thú vị gì, cười đến nửa chun trà thời gian mới nói:
– Ha ha ha ha, quá buồn cười, đã lâu không có gặp chuyện cười như vậy. Để cho ta cùng hắn lăn lộn, ha ha ha…
Lý Vân Tiêu cũng nở nụ cười nói:
– Thứ này ngươi có ăn không?
Hắn vung tay lên, một vật như là Thạch Đầu nằm ở trên tay, nhìn qua không có bất kỳ vẻ xuất sắc, hoàn toàn chính là Thạch Đầu.
– Lý Vân Tiêu, ngươi…
Bắc Thần Nam quá sợ hãi, trên mặt hiện lên vẻ giận dử.
Tảng đá kia chính là Hồng thạch từ trên người Linh Mục Địch lấy xuống, há có thể tùy tiện cầm ra đùa giỡn.
Lý Vân Tiêu “ha hả” cười, bàn tay vừa lộn liền thu lại, trên mặt lộ ra vẻ đạm nhiên.
Nhưng Quỷ Vương đã nhìn thấy, trong mắt bắn ra lục hỏa, thất thanh kêu lên:
– Đó là… Đó là…
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Di, ngươi thật đúng là nhận thức, cũng không biết ngươi có thể ăn được vật kia hay không.
– Có thể, có thể, ta có thể ăn, nhanh cho ta.
Trong mắt Quỷ Vương phun ra vẻ tham lam, một bộ không dằn nổi.
Sắc mặt Lê đại biến, sắc mặt khó coi lên.
Bình luận